Trần Hùng rõ ràng là đang ở thành phố Bình Minh mà, tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây chứ, trừ khi anh ta biết trước kế hoạch của nhà họ Kiều, nên bọ họ mới có thể đến đây nhanh như vậy được.
"Muốn chết sao?"
Nhím vẫn ngang ngược, đưa tay về phía Viễn Quân Dao định bắt cô ta, nhưng ngay lúc này, cả người của Trần Hùng đã di chuyển rất nhanh về phía bên đó.
Tốc độ nhanh đến mức ngay cả mắt thường cũng khó có thể nhìn rõ được, trong nháy mắt Trần Hùng đã vọt tới bên cạnh Nhím.
"Muốn động vào cô ấy? Trước hết nên hỏi qua ý kiến của tôi đã nhé."
Rầm!
Cú đấm của Trần Hùng không chỉ cực nhanh mà còn vô cùng mạnh mẽ, mạnh đến ngoài sức tưởng tượng của Nhím.
Chỉ bằng một cú đấm, thân hình mập mạp của Nhím đã bị đánh tung ra một khoảng xa.
Ngay khi vừa chạm đất, Nhím cảm thấy lồng ngực của mình đau nhói, anh ta lảo đảo đứng dậy, nhìn về phía Trần Hùng với vẻ mặt khó tin.
"Anh... làm sao anh có thể?"
Trần Hùng thu tay về, anh nói một cách chế nhạo: "Với cú đấm này, tôi đã đấm nát Sơn Dương trong Thập Nhị Sinh Tiêu của nhà họ Kiều các anh, nhưng nhìn bộ dạng của anh, có vẻ như anh mạnh hơn Sơn Dương một chút."
“Sơn Dương thật sự đã bị anh đánh chết sao?” Vẻ mặt của Nhím càng thêm phần kinh ngạc.
"Sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây?"
Trần Hùng cười lấy điện thoại ra, sau đó bấm vào tin nhắn nặc danh nói: "Bởi vì có người báo trước cho tôi, tôi không biết người đó là ai, nhưng tôi đoán người đó có thể là đối thủ của nhà họ Kiều các anh, hoặc cũng có thể là người trong chính nhà họ Kiều các anh cũng nên.”
"Vậy nên tôi đã kết hợp với chú Viễn cùng nhau tính kế, chờ các anh đến sau đó mới giải quyết một lần."
"Nếu tôi nói đúng, anh được gọi là Nhím đúng không? Một trong Thập Nhị Sinh Tiêu của nhà họ Kiều. Mày là con giáp thứ mấy hả thằng chó, gan to tới nỗi dám dẫn người tới giết Viễn Vương? Mày sống không được vui hay gì?”
Những lời này của Trần Hùng nói rất lớn tiếng, có vẻ như anh muốn nói cho ai đó nghe.
Nhím hít một hơi, tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của anh ta.
Vốn dĩ anh ta nghĩ việc đem một đám cao thủ nhà họ Kiều đến giết chết Viên Trọng Chi là việc rất dễ dàng, bởi vì anh ta đã nhận được tin tức từ trước rằng người tài giỏi nhất bên cạnh Viễn Trọng Chi là Ngụy Tuấn hiện không ở cùng với ông ta.
Không ngờ, nhiệm vụ tưởng chừng như đơn giản này lại trở thành nhiệm vụ cuối cùng trong cuộc đời anh ta.
Sau khi giao đấu với Trần Hùng, anh đã cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp của Trần Hùng, và anh ta e rằng mình khó mà có thể qua khỏi đêm nay.
"Trần Hùng, Viễn Trọng Chi, nhà họ Kiều của chúng tôi tuyệt đối không phải là người dễ bắt nạt, hay là bây giờ chúng ta cùng lùi một bước, hôm nay anh tha cho tôi đi về, sau đó tôi sẽ giúp các anh cầu xin nhà họ Kiều để chúng ta có thể hóa giải hết mọi ân oán trước đây?"
Sau khi những lời này được nói ra thì cả Trần Hùng và Viễn Trọng Chi đều phải bật cười.
“Tôi nghĩ tốt hơn là anh nên quên nó đi.” Trần Hùng xua tay: “Tôi đã tiễn con dê núi của nhà họ Kiều các anh đi rồi, chi bằng hôm nay tôi cũng tiễn luôn tên đầu heo như anh một đoạn vậy.”
"Trần Hùng, anh đừng không hiểu chuyện như vậy, nhà họ Kiều của chúng tôi..."
Rầm!
Nhím chưa kịp nói dứt lời, thì nắm đấm của Trần Đại Lực đã nổ thẳng về phía anh ta.
"Mày nói nhảm nhiều quá rồi đó, thôi ăn tạm một đấm của ông đi nhé."
Nhím vội vàng tránh sang một bên, nhưng vai anh ta đã kịp lãnh cú đấm như trời giáng của Trần Đại Lực, ngay lập tức anh ta cảm thấy phần xương vai của mình như bị rạn nứt hết.
Nắm đấm của Trần Đại Lực nhất định không thể so với người thường, nắm đấm của người khác có thể Nhím sẽ dùng thân hình mập mạp đầy mỡ của anh ta để hóa giải, nhưng nắm đấm của Trần Đại Lực thì tuyệt đối anh ta không có khả năng hóa giải được nó.