Sau khi Kiều Tùng Châu ra ngoài, Kiều Tiết Thanh liền ngồi xổm xuống nhìn thấy Kiều Tiết Thanh cuộn mình trên mặt đất đang run rẩy vì lạnh, nói: “Vừa rồi vì sao mày không khai tao ra.”
Trong mắt của Kiều Tiết Dũng tràn đầy sự kinh sợ, cậu ta nói với vẻ nơm nớp lo sợ: “Không dám, em thật sự không dám, em thật sự không dám làm vậy.”
“Ha ha ha.”
Kiều Tiết Thanh cười ha ha vỗ lên mặt của Kiều Tiết Dũng: “Cậu đúng là một con chó biết nghe lời đấy, tôi bảo cậu đi giết Sơn Dương, chỉ là muốn đùa giỡn với cậu một chút thôi, không ngờ cậu lại đi giết anh ta thật.”
“Cậu tự dưỡng thương cho tốt đi, chờ cậu khỏe lại, tôi sẽ dạy cậu chơi đánh golf.”
Kiều Tiết Thanh cười ha ha rồi rời đi, chỉ để lại một mình Kiều Tiết Dũng nằm cuộn mình trên mặt đất, mãi lúc sau mới có người giúp việc của nhà họ Kiều tới đưa cậu ta tới bệnh viện.
Lúc vào bệnh viện, trong mắt của Kiều Tiết Dũng tràn đầy sự âm hiểm, trông cậu ta lúc này đâu có giống như người lúc nãy.
Cùng lúc đó, tại nhà ga của thành phố Bình Minh.
Khoảng nửa tiếng trước, Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân đã lái xe tới đây.
Bởi vì hôm nay con gái Lâm Thanh Thảo của bọn họ đang nghỉ hè ở Giang thành đã trở lại.
Kể từ khi nghe những lời của Viễn Trọng Chi lần trước, Lâm Ngọc Ngân và Trần Hùng cũng đã nhận ra rằng thời gian bọn họ ở bên cạnh Lâm Thanh Thảo thật sự quá ít.
Thế nhưng bọn họ cũng không có cách nào khác, bởi vì công việc của bọn họ vô cùng bận rộn.
Thế nhưng dù sao đi nữa thì sau này bọn họ cũng cần phải chú ý nhiều hơn, cho dù có bận rộn như thế nào thì cũng phải bỏ một chút thời gian ra để chăm sóc cho đứa nhỏ, điều đó là rất cần thiết.
Lúc này, ở cửa bến, Lâm Thanh Thảo đi cùng với Lưu Ánh Nguyệt và Lâm Thanh Dũng từ bên trong nhà ga đi ra.
“Thanh Thảo.”
Lâm Ngọc Ngân gọi tên của Lâm Thanh Thảo, cô ngồi xổm xuống, mở rộng hai tay ra.
Cô cho rằng Lâm Thanh Thảo sẽ giống như trước đây, sẽ vui vẻ mà chạy về phía cô, sau đó sẽ nhào vào trong lồng ngực của cô.
Thế nhưng Lâm Thanh Thảo ở bên kia lại không có phản ứng gì quá lớn, mãi cho đến khi Lưu Ánh Nguyệt ở bên cạnh nhắc nhở: “Thanh Thảo, làm sao vậy? Con không yêu mẹ sao?”
Sau đó Lâm Thanh Thảo mới phản ứng lại, rồi lao vào vòng tay của Lâm Ngọc Ngân.
Hai người hôn nhau một cái, sau đó Trần Hùng bế Lâm Thanh Thảo lên.
“Thanh Thảo, con chơi ở bên Giang thành có vui không?”
“Chơi vui lắm ạ, chơi vui đến nỗi con không muốn về nữa.”
Trong lòng Trần Hùng khẽ ngẩn ra: “Vì sao con không muốn về nữa?”
“Bởi vì con muốn chơi tiếp cùng với Thần Vũ ạ.”. đam mỹ hài
“Thần Vũ?”
Lưu Ánh Nguyệt ở bên cạnh tiến lên giải thích: “Thần Vũ là con của nhà hàng xóm, là một cậu bé mới 3 tuổi. Trong khoảng thời gian này, Thanh Thảo hay chơi với cậu bé đó.”
“À.”
Trần Hùng lên tiếng, sau đó cả nhà lên xe trở về.
Có lẽ là đã lâu không gặp nhau cho nên cả Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân đều cảm thấy Lâm Thanh Thảo có chút xa cách với bọn họ.
Sau khi ăn cơm tối xong, Trần Hùng với Lâm Ngọc Ngân bàn nhau rằng buổi tối hôm nay nhất định phải chăm sóc cho Lâm Thanh Thảo thật tốt, gia tăng tình cảm với con bé một chút.
Thậm chí, Trần Hùng còn đặc biệt lên mạng tìm không ít chuyện cổ tích thiếu nhi, anh muốn lát nữa đi ngủ sẽ kể cho Lâm Thanh Thảo nghe.
Không chỉ Trần Hùng, mà ngay cả Lâm Ngọc Ngân cũng có chuẩn bị những cuộc trò chuyện nam nữ nhỏ vì muốn dỗ cho Lâm Thanh Thảo vui vẻ.
Trước đây, Lâm Thanh Thảo thích nhất là được cha mẹ kể chuyện cổ tích trước khi đi ngủ.
Đêm nay, nhất định con bé sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
“Cha mẹ, đêm nay con không muốn ngủ với hai người đâu, con muốn ngủ với ông ngoại với bà ngoại cơ.”
Thế nhưng, lúc chuẩn bị đi ngủ, Lâm Thanh Thảo lại trực tiếp từ chối Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân, điều này khiến cho Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân vô cùng ngạc nhiên.