Lúc đó, cô ta không ngần ngại lấy từ trong tay ra một chiếc điện thoại có camera với độ nét cao, nheo mắt nhìn Đặng Kim Minh và nói: “Ông chủ Minh này, tất cả những gì ông vừa nói lúc nãy, tôi đã ghi lại hết vào chiếc điện thoại này rồi.”
“Ha ha, cô đúng là một người phụ nữ thẳng thắn, đúng là kiểu người dám nói ra tất cả mọi chuyện trong lòng mình. Cô tưởng rằng không ai có thể trị được cô sao?”
“Một khi đoạn video này được tung ra, nhất định cô Phùng Tuyết sẽ có một màn trở mình xuất sắc.”
Khuôn mặt Đặng Kim Minh tái nhợt đi, ông ta không ngờ sẽ có chuyện như vậy xảy ra.
Những nghệ sĩ đứng bên cạnh cũng nhìn Lâm Tiểu Phong bằng ánh mắt chấn kinh, trên khuôn mặt bọn họ thể hiện rõ sự kinh ngạc và cảm giác không thể tin được.
Nhưng trong lòng ai cũng cảm thấy vô cùng sung sướng, chiêu này của Lâm Tiểu Phong đúng là khiến Đặng Kim Minh không làm được gì.
“Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì. Mau cướp lấy điện thoại trên tay cô ta xuống cho tôi.”
Đặng Kim Minh sốt sắng, hét lên với đám nghệ sĩ kia.
Nhưng không có bất cứ ai muốn ra tay với Chu Tiểu Phong, Đặng Kim Minh đứng khỏi ghế giám đốc, xông về phía Lâm Tiểu Phong định giành lấy chiếc điện thoại.
Nhưng cho dù thế nào, Đặng Kim Minh cũng không phải là đối thủ của Lâm Tiểu Phong, là thành viên mang số hiệu 14 của Hang Sói. Một mình cô cũng có thể dễ dàng hạ gục được hai ba người như Đặng Kim Minh.
Lâm Tiểu Phong nghiêng người qua, nhẹ nhàng tránh được Đặng Kim Minh rồi nhanh chóng đá một cú khiến Đặng Kim Minh ngã sấp ra đất.
Nhóm nghệ sĩ đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này đều ngây người ra.
Bởi vì không ai có thể nghĩ được một người phụ nữ trông có vẻ yếu đuối mong manh như Lâm Tiểu Phong lại có một sức mạnh bùng phát lớn như vậy.
“Bảo vệ, bảo vệ đâu…”
Đặng Kim Minh ngã xuống đất, anh ta không cam lòng nên hò hét gọi bảo vệ tới.
Nhưng cả Minh Hạ lớn như vậy, thuê mấy chục nhân viên bảo vệ nhưng không ai trả lời một tiếng.
Đúng vào lúc đó, cánh cửa phòng làm việc lại được mở ra, Trần Hùng cùng mấy người Tưởng Môn Thần đi vào trong phòng.
Bên cạnh bọn họ còn có một người đàn ông tầm tuổi ngang với Đặng Kim Minh nhưng trông bụi bặm và què một chân.
“Ông chủ Minh, đừng gọi nữa làm gì, đám bảo vệ mà ông thuê không đánh lại nên giờ đang nằm đất hết rồi.”
Người lên tiếng đương nhiên là Trần Hùng, anh quay đầu nhìn về phía người đàn ông kia: “Hà Niên Hạ, bây giờ ông có gì muốn nói thì nói đi.”
Người đàn ông kia chính là người Trương Ánh giới thiệu cho Trần Hùng.
Nhìn thấy Hà Niên Hạ, khuôn mặt Đặng Kim Minh hiện rõ vẻ kinh ngạc và không thể tin nổi.
Không chỉ có Đặng Kim Minh mà đến cả những nghệ sĩ ở lâu trong Minh Hạ một chút cũng đều cảm thấy kinh ngạc.
“Phó tổng giám đốc Huy, ông… không phải ông đã chết rồi sao, làm sao có thể?”
Người tên Hà Niên Hạ này quá ra là phó tổng giám đốc của Minh Hạ. Cái tên Minh Hạ không phải là ghép từ hai chữ cuối của tên Hà Niên Hạ và Đặng Kim Minh sao?
Nhưng vì sao những nghệ sĩ trong Minh Hạ lại nói Hà Niên Hạ đã chết?
Lúc này, khuôn mặt của Hà Niên Hạ co rúm lại, ông ta nhìn thấy Đặng Kim Minh rồi nghiến răng nghiến lợi: “Đặng Kim Minh, lâu lắm rồi không gặp, cuối cùng tôi cũng nắm được cơ hội này, lần này thì ông xong rồi.”