Trương Ánh không hổ danh lúc trước từng là huấn luyện viên tán thủ, lúc đối mặt với đám đàn ông to cao lực lưỡng này cũng không hề sợ hãi chút nào, rất nhanh sau đó, cô ấy liền dẫn theo Phùng Tuyết tay đấm chân đá mở ra một con đường chạy thoát, hai người cứ thế vọt thẳng ra khỏi Minh Hạ.
Bành...
Có người từ phía sau đấm Trương Ánh một đấm thật mạnh, Trương Ánh liền cảm thấy sau lưng mình giống như bị một cây chùy lớn bằng sắt đập vào, cả người cũng vì lực đập mà bay ra ngoài.
Tuy rằng Trương Ánh này đã từng luyện tập tán thủ, có thực lực không tầm thường, nhưng nói như thế nào thì cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ.
Dưới sự bao vây tấn công của nhiều người đàn ông to cao lực lưỡng như vậy, rốt cuộc cô ấy vẫn không thể nào đủ sức đánh lại, vì vậy liền ngã nhào xuống đất.
"Chị Ánh, chị không sao chứ, mau đứng dậy đi."
Phùng Tuyết hoảng hốt sợ hãi muốn đỡ Trương Ánh từ dưới đất dậy, nhưng Trương Ánh lại đẩy mạnh cô ấy một cái: "Phùng Tuyết, em chạy nhanh đi.”
"Chị Ánh, chúng ta cùng chạy đi.".
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
"Chạy đi."
Trương Ánh cắn răng bò dậy từ trên mặt đất, sau đó lại tung ra một cú đá về phía tên đàn ông lực lưỡng kia, làm cho anh ta bay thẳng ra ngoài: "Mau, em mau tìm một nơi an toàn mà trốn đi, rồi gọi điện thoại cho cô Ngọc Ngân, chỉ có cô ấy mới có thể cứu được em.”
"Đừng để ý đến chị, em chạy đi."
Bên kia, mấy người đàn ông kia đồng thời xông lên, lại bị một mình Trương Ánh ngăn cản lại, cô ấy liều mạng dốc hết toàn bộ sức lực, tranh thủ cho Phùng Tuyết nhiều thời gian hơn.
Dưới tình huống như vậy, Phùng Tuyết cũng không dám do dự thêm chút nào nữa, cô ấy thẳng thừng đá bay giày cao gót dưới chân ra, chạy như bay sang phía bên kia con đường lớn.
Mặt trời như quả cầu lửa thiêu đốt mặt đất, dưới chân cô ấy nóng rát vô cùng, tựa như trong nháy mắt liền có thể làm tan chảy đôi tất bằng tơ tằm dưới lòng bàn chân Phùng Tuyết ra vậy.
Phùng Tuyết cắn chặt răng, hoàn toàn không để tâm đến cảm giác đau đớn nóng rát truyền đến từ dưới chân, cô ấy cứ như phát điên chạy thẳng về phía trước.
Đằng sau, mấy người đàn ông lực lưỡng kia hoàn toàn đánh gục Trương Ánh nằm sấp trong vũng máu của mình, bọn họ muốn tiếp tục băng qua đường đuổi theo Phùng Tuyết, nhưng đúng vào lúc này vừa vặn thời gian đèn đỏ vừa kết thúc, một lượng lớn xe cộ cứ thế từ bên đường chạy nhanh qua, ép bọn họ không thể không dừng lại.
Mà lúc này, Phùng Tuyết đã vòng qua một ngã rẽ phía trước, biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
"Mẹ nó... Mẹ nó...”
Nhìn theo phương hướng mà Phùng Tuyết biến mất, Lý Chiến Minh bừng bừng giận dữ, lúc này cậu ta cũng không để ý đến chuyện mình có thể bị paparazzi chụp lén hay không, từ bên trong vọt ra ngoài.
"Mấy người còn còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đuổi theo cô ta cho tôi?"
Lý Chiến Minh tức giận đến mức đấm đá những vệ sĩ bên cạnh mình, sau đó cậu ta đi về phía Trương Ánh, giơ chân lên giẫm xuống mặt Trương Ánh.
"Con điếm, cô ta không chạy thoát được đâu."
Lý Chiến Minh cúi người, giật ngược tóc Trương Ánh lên, toàn bộ khuôn mặt đều đầy vẻ dữ tợn: "Cô che chở cô ta như vậy, chỉ cần cô còn ở trong tay tôi, tôi không lo cô ta không trở lại.”
Nói xong, Lý Chiến Minh cứ như vậy kéo ngược tóc Trương Ánh lên, giống như kéo một con chó chết, kéo Trương Ánh toàn thân đẫm máu tới một chiếc xe thương vụ đang đậu lại bên cạnh đó.
Mặt trời trên đỉnh đầu đang rất chói chang, hơn một giờ chiều, ở Hang Sói tại thành phố Bình Minh bên này.
Lúc trước người của bên Hang Sói vẫn luôn là những người ban đêm hoạt động, ban ngày nghỉ ngơi.
Nhưng dần dần tâm lý và tính cách của bọn họ thay đổi, hiện giờ cho dù là ban ngày, những người trong Hang Sói vẫn vui vẻ hoạt động nhộn nhịp, không ngừng tăng cường thực lực của mình lên thông qua các phương thức huấn luyện khác nhau.
Đặc biệt là sau khi mấy người Thẩm Đại Lực mang về loạt video quay cảnh chiến đấu này từ phía Thái Lan, đám người Hang Sói càng thêm điên cuồng.
Trần Hùng lái xe đi đến Hang Sói, sau đó đi thẳng đến sân huấn luyện phía bên kia.