"Chủ... Chủ tịch."
Giờ phút này, Phàn Viết Quảng quả thực bị hoảng sợ, anh ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới người mà mình vừa rồi muốn chơi quy tắc ngầm lại sẽ là chủ tịch hội đồng quản trị của Ngọc Thanh.
Phàn Viết Quảng cảm thấy hơi ngỡ ngàng, Lâm Ngọc Ngân bị bệnh thần kinh sao? Tại sao phải đóng giả thành người xin việc để ứng tuyển vào công ty của mình, nếu sớm biết tình huống này, thì Phàn Viết Quảng sẽ không đời nào hành động như vậy với Lâm Ngọc Ngân.
"Lâm Minh Vũ, cho tôi một lời giải thích, tại sao lại có thể xuất hiện một thứ cặn bã như vậy ở công ty của tôi."
"Hơn nữa, hiện tại là thời điểm bộ phận rất muốn tìm kiếm nhân tài, anh lại còn giao cho anh ta chức vị quan trọng như vậy?"
Lâm Minh Vũ nhất thời có chút nghẹn lời, anh ta dường như có nỗi niềm khó nói, nhưng lại không dám nói ra.
Mà Lâm Ngọc Ngân đã tức giận đến sôi máu: "Nói đi."
"Chủ tịch Ngân, cái này..."
"Cái này gì mà cái này? Bảo anh nói chuyện."
Lâm Minh Vũ hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn không dám che giấu gì nữa, nói: "Trưởng phòng Phàn là do cậu chủ Giang giới thiệu đến."
"Cậu chủ Giang, cậu chủ Giang nào?"
Nhắc đến cậu chủ Giang đó, Phàn Viết Quảng lúc nãy sắc mặt còn đang căng thẳng, dường như đột nhiên không căng thẳng nữa.
Anh ta giống như đã tìm được người chống lưng, trên mặt lộ ra nụ cười tự mãn: “Ba gia tộc lớn mới ở tỉnh thành hiện giờ, cậu chủ Giang Trung Bắc của nhà họ Giang, anh ta là bạn tốt của tôi, là anh ta giới thiệu tôi đến đây. "
"Ba gia tộc lớn mới ở tỉnh thành hiện giờ."
Lâm Ngọc Ngân trước kia đã từng nghe Trần Hùng nói đến cái gọi là Ba gia tộc lớn mới của tỉnh thành.
Ở đây trước kia, dưới tỉnh thành nhà họ Viễn, vốn ban đầu có sáu gia tộc lớn, nhưng sau này, sau khi Trần Hùng diệt được nhà họ Phó, thì chỉ còn lại năm gia tộc.
Mà lần trước nhà họ Cố và nhà họ Lưu tạo phản, cuối cùng bị Viên Trọng Chi tiêu diệt sạch, bây giờ trong sáu gia tộc lớn thì chỉ còn lại ba gia tộc lớn.
Vì vậy, hiện nay ba gia tộc lớn này được phân biệt là nhà họ Vương, nhà họ Lý và nhà họ Giang, được gọi là ba gia tộc lớn mới ở tỉnh thành.
"Sợ rồi sao."
Nhìn thấy bộ dạng ngây người của Lâm Ngọc Ngân, Phàn Viết Quảng ở một bên còn tưởng rằng Lâm Ngọc Ngân sợ rồi, nói: "Chủ tịch Ngân, chuyện vừa nãy cũng không thể trách tôi được. Ai bảo cô đóng giả thành người xin việc vào đây chứ?"
"Nếu tôi sớm biết trước là cô, nhất định sẽ không dám nói những lời đó với cô, cho nên ban nãy có chỗ nào tôi cợt nhả cô, thì bây giờ cho tôi nói với cô một tiếng xin lỗi."
"Huống chi, tôi cũng đã trúng hai cái tát của cô. Chuyện này chúng ta cứ coi như là nó chưa từng xảy ra, cô thấy thế nào?"
"Tôi là do cậu chủ Giang giới thiệu đến. Nếu như thật sự làm lớn mọi chuyện lên, tôi thì không sao cả, nhưng chủ tịch Lâm, cô đây là không giữ cho cậu chủ Giang chút thể diện nào nữa rồi.". ngôn tình tổng tài
Phàn Viết Quảng lấy Giang Trung Bắc ra, lập tức tràn đầy tự tin.
Theo quan điểm của anh ta, Lâm Ngọc Ngân chẳng qua chỉ là chủ tịch của một công ty ở thành phố cấp tỉnh mà thôi, bây giờ lại mở chi nhánh ở tỉnh thành, cho dù thế nào cũng không dám hô to gọi nhỏ với gia tộc lớn ở bên tỉnh thành.
Chỉ là anh ta không biết, bây giờ cái gọi là gia tộc lớn của tỉnh thành ở trước mặt Lâm Ngọc Ngân, còn không bằng một cái rắm.
Trong lòng Lâm Ngọc Ngân càng cảm thấy căm phẫn hơn: "Xem như chưa từng xảy ra? Ý của anh là, anh vẫn muốn tiếp tục ở lại công ty của tôi đảm nhiệm chức vụ trưởng phòng nhân sự này sao?"
“Không thì sao nữa.” Phàn Viết Quảng hỏi vặn lại: “Tôi chính là do cậu chủ Giang giới thiệu đến. Ngọc Thanh của các cô vừa mới chuyển đến tỉnh thành. Phải hiểu rõ rằng có một số người các cô tốt nhất đừng nên đắc tội.”
Lâm Ngọc Ngân thật sự là bị chọc cười: "Cho nên, anh vẫn muốn ở trong công ty của tôi, dùng cái cách ban nãy đã làm với tôi, để nghĩ đến việc trêu chọc những cô gái trẻ tuổi ứng tuyển công ty của chúng tôi sao?"