“Em có từng nghĩ nhúng tay vào giới giải trí không?”
“Đồng thời, sau chuyện Nam Đô Phong Nhã lần trước, anh đặc biệt cho người đi điều tra về một số truyền thông mới, cũng là một thị trường vô cùng lớn. Em có từng nghĩ, vượt qua Nam Đô Phong Nhã, tự mình làm một truyền thông mới chưa?”
Trần Hùng đột nhiên nói một câu khiến Lâm Ngọc Ngân ngẩn ra, nhất thời cô hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào.
Cô phát hiện cô hoàn toàn không đuổi kịp nhịp điệu và suy nghĩ của Trần Hùng.
Bởi vì suy nghĩ của Trần Hùng luôn nhảy số rất nhanh, thậm chí là ngựa thần lướt gió.
Cho dù là giới giải trí, hay là truyền thông mới, tuyệt đối là một ngành nghề kiếm lợi nhất hiện tại, thậm chí có một số truyền thông lớn còn kiếm được tiền nhanh hơn bất động sản.
Dù sao, tốc độ phát triển của internet nhanh như vũ bão vậy, đã đạt đến thời đại chín mùi rồi, kiếm tiền trên mạng còn nhanh hơn so với kiếm tiền ngoại tuyến.
||||| Truyện đề cử: Trò Chơi Sinh Tồn Sắc Tình |||||
Ví dụ doanh số bán quần áo hiện tại của Công ty Ngọc Thanh, mặc dù trọng tâm chính là kinh doanh ngoại tuyến, nhưng trên thực tế doanh thu của các cửa hàng thực tế thấp hơn nhiều so với doanh thu của các cửa hàng trực tuyến.
Có điều cho dù như vậy, Công ty Ngọc Thanh vẫn đặt kinh doanh chủ yếu vào ngoại tuyến, bởi vì đó mới là căn bản và nền tảng của Công ty Ngọc Thanh.
Lâm Ngọc Ngân im lặng một lúc, nói: “Chồng à, anh nói những điều này, em cũng cảm thấy rất cần thiết, có điều em cảm thấy có chút hơi sớm.”
“Từ từ rồi làm đi.”
Trần Hùng ôm chặt Lâm Ngọc Ngân vào trong lòng, hai người cùng ngắm bầu trời đầy sao và trăng tròn.
“Đúng rồi, còn có một chuyện, chính là hai ngày trước, quận chúa Viễn Quân Dao của tỉnh thành đến thành phố Bình Minh.”
“Viễn Quân Dao?”
Trần Hùng ngẩn ra, vội vàng hỏi: “Cô nhóc đó đến thành phố Bình Minh làm gì? Cô ta có gây rắc rối cho em không?”
Nghe thấy ba chữ Viễn Quân Dao, Trần Hùng theo bản năng ngẩn ra.
Mặc dù sau khi trải qua mấy chuyện lần trước ở tỉnh thành, Viễn Quân Dao đã không còn nằng nặc đòi gả cho mình nữa, nhưng ở trước mặt Lâm Ngọc Ngân, dù sao Trần Hùng cũng lo lắng cô nhóc này lại bị chập mạch, đột nhiên nghĩ ra gì đó, lại đến dính lấy mình.
Lâm Ngọc Ngân thấy Trần Hùng có chút ngẩn ra, cố ý nhíu mày: “Đang nghĩ cái gì đấy? Có phải nhắc đều quận chúa đó là trong lòng anh thấy ngứa rồi đúng không?”
Trần Hùng lanh trí, vội vàng nói: “Vợ, em thật là nghĩ oan cho anh rồi.”
Nhưng Lâm Ngọc Ngân lại không vui nói: “Nếu như anh thật sự không có gì với quận chúa kia, vậy tại sao người ta vẫn còn đến thành phố Bình Minh, nói muốn gả cho anh chứ?”
Trong lòng Trần Hùng lộp bộp, cô gái kia vậy mà vẫn chưa buông tha cho mình sao?
Lần nữa anh đã nói rõ ràng với Viễn Quân Dao rồi, hơn nữa cũng đã nói cho cô ta, có người càng thích hợp hơn ở bên cạnh cô ta.
Đao Kiệt người ta âm thầm bảo vệ bên cạnh cô ta bao nhiêu năm như vậy, lẽ nào cô ta thật sự không suy nghĩ một chút nào sao?
Có điều nói đi cũng phải nói lại, có khi tình cảm thật sự không thể miễn cưỡng được.
Trần Hùng sợ Lâm Ngọc Ngân hiểu nhầm, lập tức lấy điện thoại ra, trong giọng điệu có chút tức giận: “Cô nhóc đó còn dám đến gây sự với em, bây giờ anh sẽ gọi điện thoại cho Viễn Trọng Chi, hỏi ông ta xem ông ta dạy dỗ con gái kiểu gì vậy.”
Trần Hùng không hề nói đùa, anh thật sự muốn gọi điện thoại cho Viễn Trọng Chi.
Hành động này khiến Lâm Ngọc Ngân giật mình, cô vội vàng giữ điện thoại trong tay Trần Hùng, lắc đầu: “Chồng à, anh... anh vẫn đừng nên gọi, muộn như vậy rồi, người ta đã đi ngủ rồi.”