Lúc này Lý Diệu Hương hoàn toàn đem dáng vẻ ngang bướng hung hăng càn quấy của mình bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Người vũ công này đã bị Lý Diệu Hương liên tục tát hai cái, hơn nửa gương mặt đều sưng cả lên, nhưng cô ta lại không dám nổi giận, bởi vì cô ta không thể trêu vào Lý Diệu Hương được.
“Người đâu, thay vũ công này cho tôi.”
Lý Diệu Hương kiêu căng ngạo mạn hô một câu, nhân viên công tác bên kia không có biện pháp nào đành phải đem vũ công vừa rồi thay thành người khác.
“Một chút năng lực phân biệt cũng không có sao? Cho dù tôi đứng không đúng vị trí thì cô cũng không biết tùy cơ mà ứng biến sao?”
Lý Diệu Hương lải nhải, vũ công đứng ở phía sau vô cùng tức giận mà không dám nói câu gì.
Lý Diệu Hương căn bản là không biết nhảy, đặc biệt là thể loại nhảy tập thể này vô cùng chú ý vị trí di chuyển và tiết tấu.
Nếu trong đó một vũ công lệch khỏi vị trí rất có khả năng làm hỏng đi toàn bộ tiết tấu của bài nhảy này, do đó dẫn tới xuất hiện tình huống toàn bộ việc bố trí vũ đạo đều trở nên hỗn loạn.
Cho nên nếu như không phải dưới tình huống không thể thay đổi khác được, bất luận vũ công nào cũng không được tự ý thay đổi vị trí của mình.
“Các ngừơi đều nhìn kĩ lại cho tôi, tập luyện bao nhiêu lần rồi, các người mệt thì không sao cả nhưng tôi không có nhiều thời gian và sức lực chơi cùng các người đâu.”
Lý Diệu Hương nói chuyện có thể nói là không bao giờ lựa lời mà nói, cô ta không chỉ oán giận võ công phía sau, còn oán giận cả dàn nhạc và dàn âm thanh.
Trên thực tế ở mỗi một lần tập luyện đều chính là Lý Diệu Hương xuất hiện vấn đề, nhưng cô ta có khi là chê bai dàn nhạc âm hưởng hiệu quả quá kém, hoặc là chê dàn hòa thanh thanh âm quá khó nghe.
Hiện tại trực tiếp đánh vũ công hai cái tát, nói vũ công che mất cô ta.
Loại cố tình làm khó dễ này đối với ai cũng đều không chịu nổi.
“Tiếp tục.”
Âm nhạc lại lần nữa vang lên, ở trên đài Lý Diệu Hương vừa múa vừa hát, nhưng âm thanh xuất ra khỏi miệng lại không dễ nghe được bao nhiêu, khó nghe như âm thanh của người bình thường khi hát karaoke.
Thậm chí tùy tiện lấy một người hòa thanh phía sau lên hát cũng nghe hay hơn cô ta nhiều.
Bên kia sân khấu, Hà Thái Trung và Trương Văn Long và những người liên quan đều đứng ở chỗ này. Nghe tiếng ca trên sân khấu của Lý Diệu Hương, lông mày của bọn họ sớm đã nhăn thành nhúm lại thành một đám.
“Con mẹ nó đây chính là ngôi sao hạng nhất sao?”
Hà Thái Trung rốt cuộc nhịn không được sự bực bội trong lòng liền trực tiếp mắng chửi, sau đó ông ta trực tiếp quay mặt về phía Huỳnh Phong bên kia: “Chú em à, đi lại đây chúng ta thương lượng một chút. Đây là ngôi sao hạng nhất đang hát sao?”
“So với Tứ Đại Thiên Vương và Kiệt Ngao năm đó, so với Yến Tuyết Lan bọn họ đây hoàn toàn là nghiệp dư cũng không tệ như vậy.”
Khi còn trẻ Hà Thái Trung cũng từng theo đuổi các ngôi sao, ông ta khi đó theo đuổi Tứ Đại thiên vương, hơn nữa vô cùng hâm mộ.
Sau đó có sự nghiệp, ông ta rất ít chú ý tới giới giải trí, nhưng các ca sĩ nổi tiếng giống như Kiệt Ngao, Yến Tuyết Lan, Thiều Minh và Lực Vũ Tài ông ta vẫn thường xuyên có nghe đến.
Đến nỗi hiện giờ tuổi lớn rồi, ông ta phát hiện ra các ca sĩ hiện tại hát ngày càng không thể lọt vào tai.
Không chỉ mình Hà Thái Trung có cảm giác này, Liễu Hồng Ngọc và Trương Văn Long đứng ở bên cạnh cũng đều cảm thấy như vậy. Mỗi người đều đang cố nén sự tức giận ở trong lòng. ngôn tình ngược
Đây chính là ngôi sao mà bọn họ tiêu tốn một trăm năm mươi tỷ mời đến hát với cái giọng này sao?
Còn không bằng mình đi lên hát tặng một bài “một tiếng cười trên biển”.
Huỳnh Phong đứng ở một bên đang không biết làm sao nói: “Các anh à, không có biện pháp nào cả, giới giải trí hiện tại chính là như vậy.”
“Người thực sự biết ca hát, biết diễn không nổi lên được, nổi tiếng phần lớn đều là dựa vào bề ngoài, dựa vào trang phục. Có ngôi sao tự xưng là hát hay, nhảy, rap, đến lúc đi ra biểu diễn thì không khác gì gà kêu cả, tôi cũng không biết làm sao cả.”