Giàu có hào sảng là gì, đây chính là giàu có hào sảng.
Trần Hùng tôi không thiếu tiền, nếu như phải làm, vậy thì phải làm cho tốt nhất, hơn nữa còn là duy nhất, ông đây có tiền, cần gì sự đồng ý của các người chứ?
Lúc này, Trần Hùng lại thêm một câu: “Ngoại trừ quảng cáo của Đại Hưng Thịnh, phần ra một phần vị trí cho Ngọc Thanh.”
Lâm Ngọc Hân ở bên cạnh run lên, không thể tin nổi nhìn Trần Hùng, nói: “Trần Hùng, anh đang đùa cái gì vậy?”
“Anh không đùa.”
Nhưng Trần Hùng lại cười nói: “Buổi biểu diễn lần này nhất định sẽ có lượt truy cập rất lớn, bây giờ Ngọc Thanh chỉ có một mức độ nổi tiếng nhất định trên các phương tiện truyền thông phía Nam, muốn có sự nổi tiếng trong nước thì vẫn còn kém xa.”
“Mà lần này, là cơ hội tốt nhất.”
Trương Văn Long, Liễu Hồng Ngọc và những người khác ở một bên, lúc này không có bất kỳ ý kiến gì, Trần Hùng làm như vậy, không hề sai.
Hơn nữa cho dù bọn họ có ý kiến cũng không dám đề ra, Đại Hưng Thịnh đều là của Trần Hùng người ta, anh ta phát cho vợ mình chút phúc lợi, không quá đáng đúng không?
Vì vậy, Ngọc Thanh trở thành nhà đồng hành hợp tác hỗ trợ duy nhất của buổi hòa nhạc, cứ như thế mà định xuống.
Rời khỏi Đại Hưng Thịnh, trở về nhà, Lâm Ngọc Hân vẫn cảm thấy không thề tin nổi. Dù sao chuyện này đối với Ngọc Thanh mà nói, thật sự là một sự giúp đỡ rất lớn.
“Nghĩ gì vậy?” Trần Hùng ở bên cạnh nhìn dáng vẻ Lâm Ngọc Hân suy nghĩ miên man, hỏi.
“Không có gì.”
Lâm Ngọc Hân vội vàng lắc đầu: “Chỉ là không ngờ anh vậy mà lại giữ phần quảng cáo này lại cho Ngọc Thanh.”
“Mọi thứ của anh đều có thể cho em, chỉ một vị trí quảng cáo thì có là gì chứ.”
“Ngoài ra đến lúc đó, thông báo cho bên Minh Hạ, để Phùng Tuyết cũng đến hát mấy bài đi. Cô ấy có thể làm người đại diện thương hiệu cho Ngọc Thanh, có thể đứng chung sân khấu với những ngôi sao hàng đầu trong nước, cũng có thể làm tăng mức độ nổi tiếng của cô ấy.”
Cách nghĩ này, thật ra Lâm Ngọc Hân đã có từ lâu rồi, chỉ là da mặt cô mỏng, không biết nên mở lời thế nào.
Nhưng không ngờ bây giờ Trần Hùng lại chủ động nhắc đến chuyện này.
Lâm Ngọc Hân ngẩn ra mấy giây, Trần Hùng nói đùa: “Sao vậy, em không đồng ý sao? Không đồng ý thì bỏ đi.”. ngôn tình hay
“Không, tất nhiên em đồng ý rồi.”
Lâm Ngọc Hân vội vàng nói, nếu như Trần Hùng đã mở lời rồi, vậy thì da mặt cô cũng phải dày lên một chút.
Cô lập tức lấy điện thoại ra gọi cho người quản lý của Phùng Tuyết là Trương Ánh, nói rõ tình hình.
Sau khi nhận được tin tức này, Trương Ánh bên kia điện thoại kích động đến phát điên luôn, thậm chí cô ấy còn có chút nói năng lộn xộn, lập tức đồng ý, nói lập tức đi sắp xếp.
Sau khi làm xong chuyện này, Lâm Ngọc Hân nghiêm túc nhìn Trần Hùng, nói: “Chồng ơi, cảm ơn anh.”
“Ha ha.”
Trần Hùng cười: “Không cần cảm ơn anh, em xem các nhãn hiệu khác muốn lấy vị trí quảng cáo của buổi hòa nhạc lần này, những ngôi sao khác muốn có cơ hội đừng cùng sân khấu với những người nổi tiếng trong nước, đều phải trả một cái giá xứng đáng.”
“Đây không phải là một con số nhỏ đâu, cho nên em cũng phải trả phí cho anh.”
Vẻ mặt Lâm Ngọc Hân nghi ngờ nói: “Em... em không có nhiều tiền như vậy.”
“Không cần em đưa tiền.” Trần Hùng cười nói.
“Vậy?” Lâm Ngọc Hân ngẩn ra nhìn Trần Hùng, thoáng chốc, cô đột nhiên cảm thấy ớn lạnh sau lưng.
Cô thấy được từ giữa lông mày Trần Hùng, một tia tà ác, loại cảm giác đó giống như mình đột nhiên bị nhìn chằm chằm bởi một con sói lớn vậy.