Tiếng sấm cuồn cuộn vừa vang lên, Ngụy Tuấn cũng rút đao ra.
Kiểm ra khỏi vỏ, đao cũng đã ra khỏi vỏ, mối hận từ bảy năm trước giữa đao cuồng và kiểm si, hôm nay sẽ kết thúc.
Hình như ông trời cũng đang mong đợi cuộc chiến này, cho nên đến đây hò hét trợ uy giúp bọn họ.
Phía cuối chân trời mây đen không ngừng tụ lại, từng tia chớp không ngừng lóe lên, thi thoảng có một vài tia chớp màu vàng điên cuồng phá tan mây đen, chiếu sáng cả nửa bầu trời, từng tiếng sấm sét vang lên giống như từng tiếng b, không ngừng đánh trống trận trên không trung.
Trên mặt sông sóng gió bắt đầu nổi lên, từng cơn sóng không ngừng lao về phía bên này, cánh rừng trên đảo Thái Cực cũng bắt đầu bị gió thổi đổ ngả đồ nghiêng.
“Nổi gió rồi, trời sắp mưa, đúng là trời chiều lòng người.”
Viễn Trọng Chi nhìn thời tiết thay đổi quỷ dị khó lường này, trong lòng càng lo lắng hơn.
Còn Lương Mạnh Ngôn trước mặt, chỉ nheo mắt lại.
Kiểm si nhìn về phía Ngụy Tuấn, hai mắt sáng lập lòe giống như đang vô cùng hưng phấn, thanh kiếm dài trong tay ông ta cũng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, thậm chí còn có thể nghe thấy rõ ràng từng tiếng kêu trầm thấp từ trong thanh kiểm phát ra, giống như tín hiệu của sự khát máu vậy.
Ngụy Tuấn đang đứng trên tảng đá lớn, mặt không có quá nhiều biểu cảm, tay ông ta cầm lấy thanh đao Rồng, lẳng lặng đứng đợi kiếm si đến.
Lại một tia chớp nữa phá tan bầu trời, gần như chiếu sáng cả màn đêm tối đen như mực, mây đen trên bầu trời không ngừng tụ lại sau đó tách ra, sau đó lại tụ lại, càng về sau mây đen tụ lại càng nhiều, giống như tất cả mây đen đều tụ lại trên đảo Thái Cực vậy, tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên, cuồng phong gào thét, đêm nay đảo Thái Cực đã được dự đoán trước sẽ có một đêm không yên bình. Cuối cùng hạt mưa đầu tiên cũng rơi xuống từ trên không trung, phá tan mây đen, giương nanh múa vuốt rơi xuống.
Khi hạt mưa này nhẹ nhàng rơi xuống, cũng báo hiệu trận quyết đấu giữa đao cuồng nam giang và kiếm si Bắc Giang chính thức bắt đầu.
Giọt mưa này rơi trên chóp mũi kiếm sĩ, ngay lập tức cảm giác lạnh lẽo kéo đến.
Giọt mưa kia rơi trên chóp mũi kiếm si sau đó vỡ tan thành vô số giọt nước, đúng lúc ấy ông ta đột nhiên tăng tốc lao về phía Ngụy Tuấn, người còn chưa đến kiếm đã đến trước.
Lúc này Ngụy Tuấn cũng đã vung đao lên.
Hai bóng người lập tức va vào nhau, thanh đao Rồng trong tay Ngụy Tuấn bắn ra một tia sáng lạnh lùng kinh người, trong nháy mắt khi đao kiếm va chạm, một tiếng sấm nổ vang trời chấn động cả đảo Thái Cực.
“Bắt đầu rồi.”
Trong khoảnh khắc ấy, cả hai nhóm người Viễn Trọng Chi và Lương Mạnh Ngôn đều căng thẳng, trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mỗi người đều nhìn chằm chằm về phía cuộc đại chiến giữa Ngụy Tuấn và kiểm si, ngay cả ánh mắt cũng không dám chớp một cái.
Trong lòng bọn họ rất căng thẳng, mặc dù trận chiến này chỉ là cuộc đấu giữa hai cá nhân, nhưng chắc chắn nó sẽ tạo ra ảnh hưởng rất lớn đến cuộc chiến giữa hai bên nam bắc sông trường giang. Ngoài căng thẳng ra, trong lòng bọn họ còn có chút phấn khích không muốn bỏ lỡ cuộc chiến giữa hai cao thủ đứng đầu khu vực Tam Giang này.
Sau bảy năm khổ luyện, thực lực của kiếm si Bắc Giang đúng là đã tăng lên rất nhiều, thanh kiếm dài trong tay giống như hợp thành một thể với ông ta, đang tỏa ra khí lạnh đâm về phía Ngụy Tuấn.
Thậm chí xung quanh thanh kiếm, còn có thể trông thấy một làn khói trắng mơ hồ, điều này giống như ảo giác, nhưng hình như lại thực sự tồn tại, cực kỳ giống cái gọi là kiếm khí trong truyền thuyết.
Ngụy Tuấn bị một kiếm này của kiếm si ép cho vội vàng ngửa ra sau để tránh né, đồng thời tay ông ta cũng không nhàn rỗi.
Thanh đao Rồng trong tay được ông ta vung mạnh chém ra ngoài, nó lặc mình di chuyển trên không trung vài cái sau đó lao về phía bụng kiếm sĩ, giống như một sợi dây rất mảnh, khẽ lướt qua bụng kiếm sĩ sau đó quay trở lại trong tay Ngụy Tuấn.
Tuy rằng Ngụy Tuấn đã ngửa ra sau tránh thoát được một kiếm kia của kiếm sĩ, nhưng kiếm si lại thuận thể lướt ngang thanh kiếm một cái, một vết kiếm lập tức xuất hiện ngang trán Ngụy Tuấn.
Động tác của hai người đều dùng tốc độ ánh sáng, liền mạch với nhau, tốc độ nhanh đến mức thậm chí có thể so với tia chớp trên không trung.
“Ngụy Tuấn “
Viễn Trọng Chi đứng bên này lập tức lo lắng, vôi thức kêu lên một tiếng.