“Anh nói cái gì? Có giỏi thì nói lại lần nữa xem.”
Những lời này của Journey lập tức dẫn tới sự bất mãn của rất nhiều người bên phía đối phương. Cùng lúc này, từ trong đám đông bên đó, một nhóm lớn những người có thân hình vạm vỡ đi qua phía bên này.
Ánh mắt người đàn ông lộ ra vẻ dữ tợn, lạnh giọng nói: “Tôi cho các anh thời gian mười phút, lập tức cút ra khỏi đây cho tôi. Bằng không, đừng trách chúng tôi không khách sáo.”
“Anh!”
Journey rất tức giận. Phùng Tuyết và Trương Ánh ở bên cạnh cũng mang theo vẻ mặt khó coi.
Tuy trong lòng không phục, nhưng bọn họ cũng kiêng dè vì đám đông vệ sĩ của bên đối phương.
Lúc này, hai người Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân nhìn thấy có vấn đề nên đi tới.
“Có chuyện gì vậy?” Lâm Ngọc Ngân hỏi.
Journey vội vàng trả lời: “Cô Ngọc Ngân, đây là tổ chương trình “Anh trai, xông về phía trước”. Bọn họ.”
Journey còn chưa nói xong, phía sau đã vang lên giọng nói giễu cợt của Trần Hùng: “ồ, trùng hợp thật, lại là các anh à.”
Vào lúc Trần Hùng nói lời này, Tưởng Môn Thần và Hồ Điệp cũng đi tới bên này. Khi nhìn thấy đám người này, hai người bọn họ cũng bật cười.
“Anh, vậy mà lại là anh!” Trên mặt người đàn ông đó lập tức lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi. Đám ngôi sao phía sau lưng anh ta cũng hít vào một hơi lạnh.
Quả thật khuôn mặt này của Trần Hùng đã tạo thành một bóng đen tâm lý quá lớn với bọn họ.
Thậm chí, sau ngày hôm đó, mấy buổi tối liền, nửa đêm, những ngôi sao này đều gặp phải ác mộng.
Đảm biến thái giống như dã thú đó khiến bọn họ đến giờ nghĩ lại vẫn còn thấy rùng mình.
Đám người này chính là đám người xảy ra va chạm với xe của mấy người Trần Hùng và đúng ngày mà bọn họ trở về từ tỉnh thành.
“Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Trần Hùng hơi nhướng mày. Đầu tiên, anh nhìn người đàn ông phía đối diện trước, sau đó quét mắt đến từng người trong đám minh tinh phía sau anh ta.
Một giây sau, trong mắt Trần Hùng dâng lên một tia âm u lạnh lẽo: “Hồ Điệp, Tưởng Môn Thần.
Trần Hùng hét lên một tiếng, hai người Hồ Điệp ở phía sau lập tức bước lên trước một bước.
Chỉ là một bước tiến lên phía trước này, trên người hai bọn họ đã tỏa ra một luồng khí lớn mạnh, áp chế toàn bộ đảm vệ sĩ to lớn phía sau người đàn ông.
Trên thực tế, lúc này trong lòng đám đàn ông vạm vỡ đó cũng đều đã vô cùng hoảng sợ. Lần trước, bọn họ từng tận mắt chứng sự lợi hại của đám người Trần Hùng. Một tay của Tưởng Môn Thần nhấc người đàn ông đó lên trên không trung, giọng nói vang vọng mà đanh thét giống như tiếng chuông lớn: “Anh muốn chết sao?”
“Ruỳnh!”
Giọng nói vừa dứt, Tưởng Môn Thần đập mạnh người đàn ông này xuống đất. mà không có bất cứ một ai trong đảm vệ sĩ đó của bọn họ dám bước lên trước, ai ai cũng đứng nguyên tại chỗ, giống như một học sinh ngoan ngoãn nghe lời.
Trong lòng người đàn ông đó rất phẫn nộ, cũng rất tức giận, nhưng ông ta lại không dám phát tác ra.
Còn những ngôi sao sau lưng ông ta, kẻ nào kẻ đấy đều mặt mày tái mét, trắng bệch.
“Các anh tùy tiện đánh người thế này, chúng tôi có thể báo cảnh sát.
Cũng không biết Lý Chiến Minh lấy đâu ra dũng khí, hoặc có lẽ là ỷ lại bản thân có thân phận là ngôi sao nổi tiếng nên nói nhiều thêm một câu.
“Bốp!”
Hồ Điệp vốn dĩ đang đứng cách đó ba mét, đột nhiên di chuyển đến trước mặt Lý Chiến Minh. Cô ấy giáng một cái tát mạnh lên mặt cậu ta.
“Quỳ xuống!”
Hai chữ lạnh lùng thoát ra từ trong miệng Hồ Điệp, giống như thánh chỉ của nữ hoàng.