“Được rồi.”
Tuy rằng Tám ngón tay điên này bình thường không biết điều, nhưng những lúc cần nghiêm túc vẫn rất đứng đăn.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Hùng hít sâu một hơi, có đôi khi, thật sự không thể đuổi kịp sự thay đổi của kế hoạch.
Một ngày trôi qua thật nhanh. Truyện Sủng
Màn đêm lại một lần nữa buông xuống.
Lúc này, ở phía biệt thự nhà họ Cổ, Cổ Thiệu Sơn và Lưu Hùng đã bắt đầu mở rượu sâm panh chúc mừng.
Hiện giờ, toàn bộ thành phố Tam Giang đã nằm trong tầm khống chế của bọn họ.
Kế hoạch lần này, hoàn toàn có thể dùng từ đại thắng để hình dung.
Hơn nữa, cho tới bây giờ, Ngụy Tuấn vẫn chưa trở về từ thành phố Bình Minh, điều này chứng tỏ, Ngụy Tuấn vẫn còn ở đó.
Còn nữa, bọn họ đều rất rõ ràng thực lực của Ngụy Tuấn, cho dù Trần Hùng có thể bắt được Ngụy Tuấn thì Trần Hùng chắc chắn sẽ phải chịu thương tích không hề nhẹ.
Đến lúc đó, bọn họ trực tiếp cho sát thủ tới, xử lý gọn ghẽ hết cả Ngụy Tuấn lẫn Trần Hùng, như vậy là sẽ viên mãn toàn bộ.
“Nào, cậu Đao Kiệt, chúng mừng thắng lợi của chúng ta, uống một chén nào.”
Cổ Thiệu Sơn nâng chén rượu trong tay lên, hướng về phía Đao Kiệt cười cười.
Khóe miệng Đao Kiệt cũng nhếch lên, cụng ly với Thiệu Hồng một cái.
“Khi nào thì chúng ta đến thành phố Bình Minh giết Trần Hùng đây”
Đao Kiệt đã không thể chờ nổi, lập tức hỏi.
Cổ Thiệu Sơn cười nói: “Không vội, cậu Đao Kiệt, hiện giờ chúng ta đã nắm được toàn bộ tỉnh thành, có điều, vẫn chưa vững chắc, mới chưa được hai ngày, sao đã có thể lập tức ổn định thế cục được?”
“Trần Hùng chỉ là một tên nhãi ranh, muốn giết anh ta thì quá dễ dàng.
“Cậu có thể nhân cơ hội này, cử hành một lễ tang cho Viên Trong, trong lễ tang, đúng lúc có thể đầu của Trần Hùng để tế cha nuôi cậu.”
Khóe miệng Đao Kiệt hơi run rẩy: “Nhưng mà tôi không thể chờ nổi nữa rồi.”
Cổ Thiệu Sơn cười nói: “Cậu Đao Kiệt, có lẽ người khiến cậu chờ không nổi không phải là Trần Hùng.”
“Mà là Viễn Quân Dạo đúng không Nói tới đây, Cổ Thiệu Sơn cười ha hả: “Cậu Đao Kiệt, chúng tôi đều hiểu thứ trong lòng cậu muốn là cái gì.
“Cho nên chúng tôi đã sắp xếp tất cả cho cậu rồi.” Đạo Kiệt còn chưa hiểu lý do lắm: “Có ý gì?”
Lưu Hùng ở một bên nói: “Anh Đao Kiệt, chúng tôi đã chuẩn bị cho anh một món quà, chắc chắn anh sẽ thích.
Nói rồi, Lưu Hùng vỗ vỗ tay: “Mang vào Hai gã đàn ông mặc đồ đen đưa một cô gái xinh đẹp tuyệt trần tiến vào, đúng là Viễn Quân Dao. Có điều lúc này Viễn Quân Dao đang hôn mê bất tỉnh.
“Quân Dao.”
Khi nhìn thấy Viễn Quân Dao, khuôn mặt Đao Kiệt có chút trầm xuống.
Anh ta chạy tới bên cạnh Viễn Quân Dao, nhìn thấy quần áo trên người cô ta, lập tức giận tím mặt.
Bốp bốp!
Đao Kiệt giáng hai cái tát cho hai gã đàn ông mặc đồ đen, sau đó đạp ngã bọn họ trên mặt đất.
“Con mẹ nó ai cho chúng mày ra tay với Quân Dao?”
Hai gã đàn ông không dám hé răng nửa lời.
Cổ Thiệu Sơn và Lưu Hùng ở bên cạnh vội vàng lôi kéo Đạo Kiệt lại, cười nói: “Cậu Đao Kiệt, sao phải tức giận như vậy?”
“Bọn họ chẳng qua chỉ làm theo những gì được sai bảo thôi.”
“Không phải cậu ngày đêm thương nhớ Viễn Quân Dao sao, chúng tôi tặng món quà này cho cậu, cậu không hài lòng sao?”
Vẻ mặt Đao Kiệt lạnh lùng âm trầm nói: “Thứ tôi muốn không chỉ là thân thể mà còn là trái tim của cô ấy.”
Cổ Thiệu Sơn cười nói: “Thế này không phải đúng ý cậu sao?”
“Lát nữa cô ấy tỉnh lại, nói cho cô ấy tất cả, bảo là Trần Hùng phải người đi giết cô ấy, sau đó được cậu cứu về “Hơn nữa hãy bảo đảm với cô ấy, cậu nhất định sẽ giết chết Trần Hùng để báo thù cho cha cô ấy.