Người đẹp với vẻ đẹp tinh tế với mái tóc ngắn này, lại chạy đến tìm Trần Hùng. Hơn nữa, cô ấy còn muốn kết hôn với Trần Hùng, đây là tình hình gì vậy?
Người đẹp tóc ngắn trả lời rất lạnh lùng: “Tôi không phải là người quá coi trọng ngoại hình, nên tôi không quan tâm Trần Hùng đó rốt cuộc là trông như thế nào”.
“Ngoài ra, mẹ tôi nói rằng bà rất thích đứa trẻ đó, tôi tin tưởng mắt thẩm mỹ của mẹ”.
“Anh là chưa nhìn thấy, lúc mẹ tôi nói về anh ấy, ánh mắt của bà ấy tràn đầy sự say mê, cho nên, Trần Hùng này sẽ không tệ đâu”
“Hơn nữa trước đây tôi từng nói, tôi sẽ kết hôn với bất kỳ ai có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi.”
“Tôi, Viễn Quân Dao, trước nay đều là nói sao làm vậy, giống như Tử Hà tiên nữ trong chuyện Tây Du Ký, nói ai có thể rút được thanh bảo kiếm Tử Kim của cô ấy, thì sẽ gả cho người đó.”
“Nếu Tôn Đại Thánh có thể rút được, thì cô ấy sẽ kết hôn với Tôn Đại Thánh.”
Hóa ra người đẹp tóc ngắn tinh tế, oai hùng hiện ngang này tên là Viễn Quân Dao.
Cô ấy chính là đứa con gái mà Phương Anh nhắc tới với Trần Hùng, tính tình không đoan trang, suốt ngày chỉ biết làm xằng làm bậy.
Cô ấy là con gái của Viễn Trọng Chi, vua của Cửu Nam. Đao Kiệt tỏ vẻ bất lực: “Nhưng cô chủ, Tử Hà tiên nữ và Tôn Đại Thánh trong Tây Du Ký vốn dĩ là một bi kịch”
“Câm mồm.”
Viễn Quân Dao lập tức có chút tức giận: “Đao Kiệt, tôi nói lại một lần nữa, chuyện của tôi, chưa tới lượt anh khoa tay múa chân.”
Đao Kiệt im lặng ngay lập tức, nhưng trong lòng thì đầy sự không can tâm.
Mặc dù trên danh nghĩa anh ta là tại sai đắc lực và vệ sĩ của Viễn Quân Dao, nhưng trên thực tế, anh ta là thanh mai trúc mã của Viễn Quân Dao.
Và anh ta luôn có cảm giác không rõ ràng với Viễn Quân Dao.
“Cô chủ, trước đây có chuyện gì tôi đều nghe theo cô, nhưng lần này, tôi là muốn nói thêm hai câu “
“Bà chủ từng nói, Trần Hùng đó, đã kết hôn, hơn nữa con gái người ta cũng đã năm tuổi rồi.”
“Cô cho dù có tìm được anh ta rồi thì có sao, anh ta cũng không thể tiếp nhận cô.”
“Kết hôn rồi thì sao?”
Viễn Quân Dao tỏ vẻ thờ ơ, nói, “Kết hôn rồi thì làm sao?”
“Nếu kết hôn, thì anh ấy có thể ly hôn. Con gái của anh ấy, tôi tất nhiên có thể coi như con gái ruột của mình, tôi sẽ không để anh ấy chịu thiệt thòi.”
“Nhưng”
Khuôn mặt thanh tú của Viễn Quân Dao lập tức trở thành mây đen.
Lông mày cô ấy nhăn, và giọng điệu của cô ấy trở nên khắc nghiệt và lạnh lùng.
“Đao Kiệt, tôi lần cuối cùng nói với anh, chuyện của tôi, không đến lượt anh quản.”
“Anh nếu còn nói cái gì nữa, tôi một cước đá văng anh xuống xe.
Đao Kiệt lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, chuyện này,
Viễn Quân Dao cũng không phải chưa từng làm.
Nguyên nhân khiến chiếc Porsche của cô ấy bị lật lần trước là do Viễn Quân Dao đã đạp Đao Kiệt khỏi xe khi xe đang chạy với tốc độ cao.
Đao Kiệt không sợ chết, nhưng vụ tai nạn xe hơi gần như đã giết chết Viễn Quân Dao.
Anh ta im ngay, không dám nói thêm gì nữa.
Khoảng mười phút sau, chiếc Maserati dừng lại trước tập đoàn Ngọc Thanh.
“Cô chủ, chúng ta đến rồi.”
“Cô không phải nói muốn tìm Trần Hùng sao?”
“Tại sao anh lại bảo tôi lái xe đến đây?”
Viễn Quân Dao mở cửa xe, xuống xe, sau đó thảo kính rầm trên sống mũi ra, nhìn tập đoàn Ngọc Thanh trước mặt.
“Hóa ra là một khu nhà xưởng.”
Viễn Quân Dao lẩm bẩm: “Trên tin tức nói rằng vợ của Trần Hùng tên là Lâm Ngọc Ngân, và cô ấy là chủ tịch của tập đoàn Ngọc Thanh này.”