Vào cuối tuần của tuần sau, cả gia đình Trần Hùng chuyển đến biệt thự trên sườn đồi của núi Vọng Nguyệt.
Vừa mới sáng sớm hôm đó, Lưu Ánh Nguyệt kêu Lâm Thanh Dũng đi siêu thị mua rất nhiều đồ ăn.
Khi dọn đến nhà mới, đương nhiên là phải mời gia đình mẹ đẻ đến nhà ngồi chơi xơi nước rồi.
“Trần Hùng à, ông ngoại và mợ của con hai người họ chuẩn bị đến Thành phố Bình Minh này rồi, một lát nữa con lái xe qua đón hai người họ đi.”
Lưu Ánh Nguyệt đang rửa rau và nói với Trần Hùng, người vừa chuẩn bị bước vào định giúp đỡ.
Trần Hùng có hơi lấy làm lạ hỏi: “Mẹ, tối hôm qua không phải là mẹ nói hôm nay sẽ đích thân đến đón sao?”
“Bảo con đi thì cứ việc đi đi, nói những lời vô ích như vậy để làm gì.”
Lưu Ánh Nguyệt cầm con dao trên tay hùng hổ chặt vào miếng thịt lợn ở trên thớt và nói. Trần Hùng cảm thấy khó hiểu, còn muốn hỏi thêm cái gì đó, nhưng đã bị Lâm Ngọc Ngân kéo ra khỏi nhà bếp.
“Trần Hùng, mẹ bảo anh đi thì anh cứ đi thôi, bây giờ đừng có chọc giận mẹ nữa.”
Trần Hùng giật mình, liền nói: “Mẹ như thế này là sao vậy?”
“Lúc trước còn đang yên ổn, làm sao đột nhiên lại nổi nóng đến như thế Lâm Ngọc Ngân nói: “Đáng lẽ là đang vui vẻ, nhưng ban nãy ông ngoại vừa gọi điện đến và nói rằng gia đình của ông ngoại hai cũng sẽ đến.”
“Vì thế nên là mẹ mới không vui đấy”
“Ông ngoại hai?”
Lâm Ngọc Ngân giải thích: “Ông ngoại em là người con thứ ba ở trong nhà, và ông ngoại hai Lưu Tất Lâm là anh trai thứ hai của ông ấy.”
“Mẹ không thích ông ngoại hai sao?”
“Không phải chỉ là không thích ông ngoại hai, mà là không thích cả nhà bọn họ.”
“Đặc biệt là bà ngoại hai Lâm Thục Cầm và con trai Lưu Hi Khải của bọn họ, cực kỳ khiến người khác cảm thấy ác cảm “Lưu Hi Khải đó năm nay đã ngoài bốn mươi tuổi rồi, mà vẫn còn lưu manh côn đồ, suốt ngày chơi bời lêu lổng, nghiện bài bạc, nói chính xác là một kẻ ăn chơi sa đọa không hơn không kém.
“Dù sao cả gia đình đó đều rất khó hầu, lần này nghe nói nhà chúng ta vừa mới mua biệt thự, mặt dày sang đây, khiến cho mẹ rất không hài lòng.” Trần Hùng cười hạ hạ một tiếng, rồi nói: “Đều là họ hàng cả mà, không cần thiết phải như thế này đâu.
Lâm Ngọc Ngân lắc đầu nói: “Việc này một hai câu thật khó mà nói hết, điều khiển mẹ không hài lòng nhất là bà ngoại hai luôn thích đem cái chuyện bát cơm canh mấy chục năm trước ra nói.”
“Mấy chục năm rồi, cứ năm bữa vài hôm lại đem cái chuyện này sang để lợi dụng nhà bà ngoại của em, dù sao cũng khiến người ta cảm thấy rất chướng tai gai mắt.”
“Cơm canh gì chứ?”
“Đợi đến khi nào có thời gian em sẽ từ từ nói cho anh biết.”
Lâm Ngọc Ngân nhìn đồng hồ trên tay một chút, rồi nói: “Ông nội và những người khác sắp đến bến xe rồi đấy, chiếc Cadillac của anh có bảy chỗ, nên có thể đến đón họ sáu người vừa đủ đấy.”
“Anh mau tới đó đi, đến muộn thì cả nhà của bà ngoại hai đó lại than phiền đấy.
“Sáu người?”
Trần Hùng có chút ngạc nhiên: “Tại sao chỉ có sáu người thôi vậy?”
“Bà ngoại bị say xe và say sóng, không đến được, cậu phải tăng ca nên chỉ có mợ, ông ngoại và dì cả đến thôi.
“Được rồi.
Trần Hùng nhún nhún vai, cũng không muốn đi tìm hiểu về chuyện nhà của nhà họ Luu.
Anh lái xe ra khỏi biệt thự, lái thẳng về phía bến xe của Thành phố Bình Minh. Bây giờ đã bước sang tháng bảy và tháng tám, là mùa nóng nhất trong năm.
Còn Thành phố Bình Minh là cái lò lửa nổi tiếng trong cả nước, cho nên mùa hè ở đây có thể dễ dàng lên tới bốn mươi độ.
Trần Hùng cũng lo lắng ông ngoại và những người khác sau khi xuống xe sẽ bị nóng, nên suốt con đường đến đó đã lái xe rất nhanh.
Tới bến xe, sau khi đậu xe xong, đúng lúc nhìn thấy nhóm sáu người của ông ngoại từ bến xe bước ra ngoài đây. Trần Hùng mau chóng bước đến phía bọn họ.
“Ông ngoại, dì cả, mợ.
Sau khi gặp mặt, Trần Hùng liền lên tiếng chào hỏi nhóm người của Lưu Bảo Lâm trước, sau đó nhìn về phía ba người còn lại đang ở bên cạnh.
Ông ngoại hai Lưu Tất Lâm trông giống Lưu Bảo Lâm đến sáu bảy phần, chẳng qua chỉ là già hơn một chút.
Còn bà hai Lâm Thục Cầm, trông có vẻ đã hơn sáu mươi tuổi, ăn mặc rất sang trọng, trên tay và cổ đeo đầy ngọc.