Điện Đức Hoàng

Chương 370



Sau đó, chiếc xe phanh lại, người phía sau không hiểu gì, nhao nhao mở cửa sổ ra xem.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Chiếc xe của Phó Xuân Hiện đang ở vị trí trung tâm của đội xe, anh ta nhấc bộ đàm lên và nói vào bộ đàm.

“Cậu ba, phía trước có mấy chiếc xe chặn đường chúng ta.

“Những người này giống như mấy kẻ không có ý tốt, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Phó Xuân Hiên nhíu mày: “Chắc chắn là người của Thành phố Bình Minh, xuống xe, xử lý bọn chúng.”

“Dạ.”

Nương theo mệnh lệnh của Phó Xuân Hiên, cửa của hàng chục chiếc xe được mở ra.

Gần hai trăm người tay cầm vũ khí từ trên xe nhảy xuống.

Vừa mới xuống xe, bọn họ đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

Chỉ thấy một người đàn ông ở bên kia sườn núi đang ôm một con sói xanh, giống như một con quỷ đứng bất động tại chỗ trong đêm tối.

Mà con sói xanh thì ngẩng đầu nhìn vào mặt trăng tròn trên cao tru lên. “Hú.”

Cảnh tượng này có chút dọa người.

Mà ở bên kia đường cái, mười mấy thành viên của Hang Sói đã không nhịn được hào hứng nhìn về phía hai trăm người ở phía đối diện.

Mỗi người bọn họ đều đã sớm không nhịn được.

Mấy ngày nay bọn họ đều ở trong Hang Sói huấn luyện chó ngao Tây Tạng hoặc là Pitbull, sau đó là mười mấy người bọn họ đánh nhau.

Bọn họ đã có chút chán.

Thỉnh thoảng Hoàng Phương sẽ cho bọn họ vài nhiệm vụ, nhưng đối với bọn họ mà nói thì nhưng nhiệm vụ này chẳng có tí độ khó gì cả.

Trên thực tế, không phải những nhiệm vụ này không khó mà là mấy thằng nhóc này, ai ai cũng trở nên vô cùng mạnh mẽ.

Hiện tại, bọn họ nhìn hơn hai trăm người ở phía đối diện kia, bọn họ có thể không hưng phấn sao?

“Anh Thiên nói, đánh ngã một người thưởng ba trăm năm chục triệu.”

Lưu Trọng rỗng một tiếng, nhưng mà cái gọi là tiền tài này không khiến thành viên của Hang Sói có phản ứng quá lớn.

Lưu Trọng có chút im lặng, tiếp tục nói: “Cộng thêm hai con sói để huấn luyện.”

“Hú.”

Trong chớp mắt, mấy thành viên của Hang Sói đều hưng phấn gào rú lên.

Tiếng gào rú của bọn họ còn kinh khủng hơn cả tiếng tru của sói và chó ngao Tây Tạng.

Bên này, khí thế của hơn hai trăm người kia đã bị khí thế của đối phương nghiền ép một mảng lớn.

Mấy cao thủ của nhà họ Phó thì còn đỡ, nhưng những tinh anh mà Phó Xuân Hiện tìm tới từ thế giới ngầm ở tỉnh thành thì cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng chột dạ.

Mẹ nó, đây là cái tình huống gì vậy?

Không phải lúc đầu nói bọn họ đến Thành phố Bình Minh là để, đả kích đối thủ, bọn họ có nhiều người như vậy, căn bản không cần ra tay thì đám người của Thành phố Bình Minh đều quỳ xuống xin tha hết sao?

Nhưng tình huống bây giờ là cái quần què gì? Vì sao vừa tới địa bàn của Thành phố Bình Minh lại xuất hiện nhiều quái thai như vậy.

Mấy người kia, ai ai cũng khiến người ta cảm thấy rợn da gà hơn cả thú dữ.

Mười mấy thành viên của Hang Sói ở phía đối diện bên này hưng phấn đánh tới, như là sói lạc vào bầy dê.

Đại chiến hết sức căng thẳng.

Không đúng, thật ra không tính là đại chiến gì cả.

Phải nói là ngược một bên, không sai, chính là ngượ!

c Hang Sói hành hạ nhà họ Phó ở tỉnh thành mà không cần tốn bao nhiêu sức lực.

Ở bên cạnh cột mốc biên giới, Trần Hùng uể oải dựa vào một tấm bia đá, anh hiếm khi châm một điều thuốc lá.

Sau đó, anh nhìn vào chữ bên trong bia đá, híp mắt, tự lẩm bẩm: “Xem ra sau này phải khắc thêm lên bia đá này năm chữ, để nhắc nhở đám người tỉnh thành kia một câu.”

“Cấm khu của Thượng Đế!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv