“Ông Tuấn bảo tao tới đưa mày và Lâm Ngọc Ngân đi!”
Nhạc Trường mở miệng lên tiếng, giọng nói trầm đục khàn khàn.
“Nếu như phản kháng thì chỉ có con đường chết!”
Trần Hùng thở hắt một hơi rồi mỉm cười, nụ cười trông có vẻ không được tự nhiên.
Giống như vừa nghe một câu chuyện cười vô cùng nhạt nhẽo!
Anh ngước mắt nhìn tia sét đằng xa, rồi đưa tay lên tai, nghiêng đầu lắng nghe tiếng mưa rơi hùng vĩ bên ngoài.
Cái tên Nhạc Trường này, mặt mày trông quá âm u nguy hiểm, dường như đã làm cho Lâm Ngọc Ngân sợ, thế nên ban nãy khi ở trong phòng làm việc, Trần Hùng đã phải an ủi cô một hồi rồi mới xuống lầu.
Chuyện này, khiến cho anh rất không vui.
Anh quay đầu nhìn Thẩm Đại Lục và Lưu Trọng đang đứng bên cạnh, nói: “Chẳng phải hai anh luôn muốn theo tôi học hỏi sao?”
“Bây giờ, tôi cho hai anh một cơ hội.”
Thẩm Đại Lực và Lưu Trọng đều vui mừng khôn xiết, họ nhìn Trần Cường: “Cơ hội gì vậy?”
Trần Cường giơ tay chỉ thẳng vào Nhạc Trường đang đứng trước tòa nhà, nói: “Cả hai anh cùng lên đi, đấu với hắn ta trong vòng một phút.”
“Một phút sau, nếu như hai anh vẫn có thể đứng dậy được, tôi sẽ dạy các anh!”
“Một phút sao, anh đùa bọn tôi đấy à?”
Thẩm Đại Lực cáu gắt hét lên, anh ta rất tức giận, vô cùng tức giận.
Bởi vì anh ta cho rằng Trần Hùng đang xúc phạm mình, đang xem thường mình.
Trần Hùng cũng lười phải giải thích, anh lấy điện thoại ra, bắt đầu bấm giờ đếm ngược: “Trò chơi bắt đầu!”
“Sư phụ, anh xem thường người ta quá rồi đấy.”
“Nếu không thì anh đã nói nhầm rồi.” “Đúng ra anh không nên nói là tôi và Lưu Trọng có thể chống đỡ cái tên quái dị kia được một phút hay không, mà phải là, trong vòng một phút, bọn tôi có thể đánh chết được hắn ta hay không!”
“Chuyện này có gì mà áp lực đâu!”
Lúc này, Thẩm Đại Lực đã tới trước mặt Nhạc Trường.
Dường như anh ta hoàn toàn không hề để Nhạc Trường vào mắt, mỗi bước chân đi tới đều tràn ngập tự tin.
Chính là sự tự tin khi hồi nhỏ anh ta nghĩ rằng mình có thể một quyền đấm bay cả một con bò, đến tận bây giờ sự tự tin đó vẫn luôn hừng hực.
“Thằng dị hợm, đi chết đi!”
Thẩm Đại Lực tung ra một cú đấm, cú đấm này có thể đấm bao cát sắt hơn trăm cân bay xa cả nửa mét, thậm chí có thể đánh tan màn mưa đang rơi trong không trung.
Phía đối diện, Nhạc Trường nhướng mi, hắn ta không hề né tránh.
Vẫn giống như ban nãy, hắn tung ra một cú đấm nhẹ nhàng bay bổng.
Bụp.
Một tiếng va chạm mạnh vang lên, tiếp theo đó là tiếng hét đớn đau thảm thiết.
Tiếng hét này phát ra từ miệng của Thẩm Đại Lực.
Nhạc Trường vẫn đứng bất động tại chỗ cũ, còn Thẩm Đại Lực thì liên tiếp lùi vê sau bốn, năm bước.
Điều khủng khiếp nhất là, nắm đấm mạnh mẽ vừa rồi của anh ta lúc này đã bị tế ra, sau đó xòe ra thành hình thù kỳ dị như cái chân gà.
Chỉ với cú đấm này, ai thắng ai bại tất cả đã rõ ràng.
Mỗi một đốt ngón tay Thẩm Đại Lực đều bị Nhạc Trường làm cho trật khớp!
Lúc này, sự hoảng loạn đã bao trùm toàn bộ cơ thể Thẩm Đại Lực, nỗi sợ át đi cả cơn đau đớn trên tay.
Tên quái vật trước mặt nhìn thì có vẻ yếu ớt gió thổi bay, thế nhưng sức mạnh của hắn ta thì lại điên cuồng hung bạo vô cùng.
Lưu Trọng ở bên cạnh lúc này cũng đã hồn bay phách lạc.
“Anh không sao chứ.”
Lưu Trọng quay đầu nhìn Thẩm Đại Lực rồi hỏi.
“Không sao.”
Thẩm Đại Lực nắm chặt bàn tay còn lại: “Lên đi, đánh sấp mặt thằng quái dị này đi, đừng để sư phụ xem thường chúng ta.”
Hai người hít một hơi thật sâu, sắc mặt dần trở nên dữ tợn.
Một tiếng gầm vang lên, hai người xông về phía Nhạc Trường như hai con mãnh thú.