Mấy năm nay, mỗi năm Ngô Quế Anh đều đến cung Artha tế bái, lúc xưa, bà sẽ đích thân quỳ trên cầu thang ba nghìn ba trăm bậc này, quỳ đến cung Artha để đến gặp mặt Phổ Độ đại sư
Sau này tuổi tác bà đã cao thì Yến Linh Ngọc thay bà làm.
Đây cũng là lý do vì sao tới nay Ngô Quế Anh đều thiên vị Yến Linh Ngọc, bởi vì dưới cái nhìn của bà thì Yến Linh Ngọc và bà có tín ngưỡng giống nhau.
Nhưng mà trên thực tế Ngô Quế Anh lại không biết ở trong đó là một âm mưu to lớn.
Yến Linh Ngọc vốn không tin phật, bởi vì trong lòng Yến Linh Ngọc tôn sùng ma.
Một loạt xe sang trọng đi đến chân núi cung Artha, Yến Linh Ngọc vịn Ngô Quế Anh, lại cho đám vú em đi theo bậc thang hướng phật kia.
"Mẹ, mấy hôm nay mẹ còn mơ thấy ác mộng đáng sợ kia không?" Yến Linh Ngọc đỡ tay bà cụ, trong lời nói đầy vẻ quan tâm.
"Gần như mỗi ngày đều mơ giấc mộng kia."
Ngô Quế Anh liên tục vân vê chuỗi phật châu trong tay, nói: "Hi vọng hôm nay đi cung Artha, Phổ Độ đại sư có thể giúp mẹ giải quyết phiền toái này, đã lâu rồi mẹ ngủ không ngon giấc."
"Vâng." Yến Linh Ngọc nói: "Cầu phật quan trọng là lòng thành, một lát, con dâu thay mẹ quỳ đi lên núi Artha, tin rằng nhất định phật tổ sẽ bị lòng thành của chúng ta làm cho cảm động."
Ngô Quế Anh cầm tay Yến Linh Ngọc mà nói: "Tiểu Ngọc à, thật vất vả cho con quá."
"Chuyện nên làm mà mẹ." Yến Linh Ngọc cười nói: "Nhưng mà cũng không biết thằng nhóc Kỳ Lâm kia chạy đâu rồi, con đã nói với nó từ sớm bảo nó cùng mẹ đi cung Artha, nhưng hai hôm nay cũng không tìm được nó."
"Thằng nhóc con đó thật đúng là càng ngày càng không có quy tắc, làm con tức chết rồi."
Ngô Quế Anh vội vàng nói: "Bây giờ Kỳ Lâm đã lớn rồi, con không cần trông chừng nó như vậy nữa. Nó muốn đi thì đi thôi, mẹ rất xem trọng cháu của mẹ."
"Nhưng mẹ à, thật ra hôm nay Kỳ Lâm nên tới, cũng thay mẹ quỳ đi lên, đây là điều mà cháu trai như nó phải làm."
"Ha ha, không cần, không cần... Những chuyện này con làm rất khá."
Ngô Quế Anh vô cùng hài lòng với đứa con dâu và cháu trai này của bà. Trong đó ngoại trừ mấy năm nay Yến Linh Ngọc hầu hạ bên cạnh Ngô Quế Anh rất tốt mà còn vì một nguyên nhân lớn hơn, chính là Yến Linh Ngọc là con dâu mà Phổ Độ đại sư chọn cho bà.
Đồng thời, năm đó sau khi sinh Kỳ Lâm ra, Phổ Độ đại sư cũng chính miệng nói Trần Kỳ Lâm là Kỳ Lâm nhà họ Trần trăm năm khó gặp, cho nên sau này Ngô Quế Anh mới lấy tên Kỳ Lâm này cho thằng bé.
Lúc này, một đoàn người đi tới chân núi, đối mặt với thang đá ba nghìn ba trăm bậc này, trong lòng Yến Linh Ngọc mắng Ngô Quế Anh vô số lần.
"Bà già chết tiệt, bà muốn đi cung Artha tìm con lừa trọc Phổ Độ kia thì tự mình đi lên đi, còn muốn quỳ đi lên."
"Bây giờ bà hay rồi, nói gì mà tuổi cao không chịu được giày vò, vậy tôi phải chịu giày vò sao?"
"Bà già chết tiệt, đây là lần cuối tôi thay bà làm chuyện nhảm nhí này. Không bao lâu nữa tôi sẽ đem những khổ sổ mà mình nhận qua trả lại cho bà hết."
Yến Linh Ngọc quỳ trên mặt đất, có thể là trong lòng suy nghĩ quá nhiều cho nên sắc mặt bà ta hơi khó coi.
Ngô Quế Anh ở bên cạnh thấy thế thì vội vàng nói: "Tiểu Ngọc, có phải con không khỏe không, nếu không thì bà lão này tự mình làm đi?"
"Vậy sao được chứ mẹ!" Yến Linh Ngọc vội vàng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nói: "Mẹ, con không sao, bây giờ con sẽ quỳ đi lên."
"Vậy thì vất quả cho rồi Linh Ngọc." Ngô Quế Anh đau lòng nói: "Đều là do tên khốn Trần Tôn Long kia, những chuyện này vốn dĩ nó là con trai nó phải làm, nhưng mà lại để con dâu như con đến chịu tội."
Yến Linh Ngọc cười nói: "Mẹ, Tôn Long cũng rất bận rộn, hơn nữa chuyện quỳ lên núi Artha không chỉ vì biểu đạt lòng thành của mẹ. Mẹ đã quên rồi sao, con cũng tin phật."