Bầu trời đẫm máu, thi thể bị chém thành từng mảnh bay tung tóe, cuối cùng chỉ có Trần Hùng đứng ở đó, còn Hắc Bào đó lại rơi lả tả khắp nơi.
Cả rừng trúc tía bỗng trở nên lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng gió vù vù cuốn sạch những chiếc lá rơi bị nhuốm máu trên mặt đất, tạo cho người ta một cảm giác rất kỳ lạ.
“Trực tiếp chém đến mức không còn một mảnh nào à?”
Mọi người nhìn về phía đó với vẻ mặt không thể nào tin được, đến ngay cả Gora cũng hít vào một hơi.
Xem ra trong khoảng thời gian hơn một năm Trần Hùng trở lại nước Hoa Hạ, thực lực của anh chẳng những không hề suy yếu đi chút xíu nào, mà ngược lại còn mạnh hơn rất nhiều.
“Lão đại, anh... quả thật là càng ngày càng biến thái rồi.”
Gora đi thẳng về phía Trần Hùng, có chút choáng váng.
Trần Hùng thu Long Khuyết lại, sau đó ném đao Võ Sĩ lại vào tay của Gora, rồi nói: “Vì Thiên Tội đã khởi động lại rồi, vậy thì phải làm đến mức mạnh nhất, trước mắt có thể nói là bọn họ vẫn còn quá yếu.”
Nếu như lúc bắt đầu Trần Hùng mà nói ra những lời như vậy thì nhóm người của Trần Đại Lực chắc chắn sẽ không phục.
Dù sao thì trong khoảng thời gian ở đấu trường nước ngoài này, nhóm người của Trần Đại Lực đều đã trải qua rất nhiều suy biến, hơn nữa trong lòng của mỗi người cũng đều có chút kiêu ngạo.
Tuy nhiên vừa rồi sau khi Hắc Bào đó xuất hiện, Thiên Tội ngoại trừ Gora ra thì không còn ai là đối thủ của ông ta nữa, vì vậy lúc này toàn bộ cả nhóm của Trần Đại Lực cũng đã bình tĩnh trở lại và cân nhắc kỹ lưỡng khoảng cách giữa mình và Hắc Bào.
“Tôi biết rồi.”
Gora gật đầu, sau đó dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trần Hùng nói: “Lão đại, thương tích trên người của anh có nghiêm trọng không?”
“Nếu ngay cả chút vết thương nhỏ này tôi cũng không thể chịu được thì còn là đàn ông gì nữa chứ?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hành Trình Theo Đuổi Vợ Cũ Của Tổng Tài Bá Đạo (Trọn Đời Bên Nhau)
2. Ly Hôn Thì Đã Sao?
3. Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi
4. Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân
=====================================
Trần Hùng hoàn toàn không hề để ý đến những vết thương trên người của mình, mà đi thẳng về phía Trần Kỳ Lâm.
Lúc này toàn thân Trần Kỳ Lâm như đã bị hóa đá vậy, anh ta không hề nhúc nhích mà đứng ngay tại chỗ, hoàn toàn không thể tiếp nhận được sự thật này.
Hắc Bào đã tiêu rồi à?
Một cao thủ hùng mạnh đến như vậy, thế mà lại bị Trần Hùng chém cho tan tành sao?
“Không thể nào như vậy được, nhất định là tôi đã bị hoa mắt rồi, nhất định là đã xuất hiện ảo giác rồi.”
Trần Kỳ Lâm không ngừng lắc đầu, bất luận như thế nào thì anh ta cũng không tin sự thật này.
Mãi cho đến khi Trần Đại Lực tóm lấy anh ta: “Sư phụ, phải xử lý cái tên nhóc này như thế nào đây, giết anh ta đi à?”
“Không!”
Trần Hùng xua tay: “Tạm thời đừng giết.”
Trần Hùng quay đầu lại nhìn khuôn mặt của Trần Kỳ Lâm, rồi nói: “Anh không có thủ đoạn nào để sử dụng nữa rồi, hôm nay không ai có thể cứu anh được đâu.”
Trần Kỳ Lâm sững sờ nhìn Trần Hùng, lần này anh ta không hề nói gì cả, nhưng trong mắt vẫn có sự hung ác không thể miêu tả bằng lời.
“Cút ra ngoài.”
Vào đúng lúc này, Trần Hùng dường như đã phát hiện ra điều gì đó, anh đột ngột quay đầu nhìn về một hướng của rừng trúc ở đằng kia.
Tất cả mọi người đều giật mình, tưởng rằng còn có những cao thủ khác đang ẩn nấp ở xung quanh, trong lòng không khỏi vô thức trở nên cảnh giác.
Tuy nhiên, ở nơi cách đó không xa không phải là một cao thủ xuất hiện, mà là một người mặc áo khoác màu trắng, là một người đàn ông thấp bé và trông vô cùng hèn hạ.
Người này không phải ai khác mà chính là Tiến Sĩ.
“Đại ca, tôi... tôi không có báo tin cho nhà họ Trần, thật sự không có.”
Tiến Sĩ đi từ rừng trúc giống đến y hệt như Thái Quân trong phim truyền hình chống Nhật Bản vậy, trông hèn hạ đến cùng cực.
“Tôi tên là Tiến Sĩ, chuyên môn nghiên cứu Con Nhện Đỏ cho nhà họ Trần, tôi có thể cung cấp cho anh tất cả thông tin mà anh muốn biết, anh đừng giết tôi.”
Trần Kỳ Lâm đột nhiên nhìn về phía Tiến Sĩ một cách hung ác: “Ông dám phản bội tôi à?”
Cho dù lúc này Trần Kỳ Lâm đã bị Trần Hùng bắt được, nhưng một câu nói của anh ta vẫn khiến cho Tiến Sĩ toàn thân phải run rẩy.
Nói đến đây thì mới thấy cái bóng đen mà Trần Kỳ Lâm gây ra cho Tiến Sĩ và những người này đã len sâu trong tận xương tủy từ lâu rồi.