Điện Đức Hoàng

Chương 1880: Sư phụ!



Keng… phập phập!

Trước tiên là một đao đối quyết, sau đó là một đao chém ngang, tay cầm khoát đao của Hoàng Cầu trực tiếp bị Khôi Huy Thiệu chém đứt.

Anh ta bụm lấy cánh tay đứt gào lên, lại không có năng lực đánh trả, mà đao của Khôi Huy Thiệu lúc bấy giờ đã gác lên cổ của anh ta rồi.

Một bên khác, mấy đàn em của Hoàng Cầu đã bị Thịnh Quân cùng với Lưu Trọng xử hết rồi.

Hoàng Cầu đau đến mồ hôi chảy đầy mặt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Khôi Huy Thiệu, nói: "Bọn mày là ai, tao là người của nhà họ Trần, bọn mày muốn đối nghịch với nhà họ Trần à?"

"Nhà họ Trần?"

Khôi Huy Thiệu lẩm bẩm một tiếng: "Lẽ nào là người nhà của anh Hùng?".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mèo Con Hôm Nay Muốn Yêu Rồi
2. Say Tình
3. Tình Một Đêm Cùng Anh Rể
4. Rung Động Vì Tần Tiên Sinh
=====================================

Nói đến đây, Khôi Huy Thiệu tát một phát lên mặt Hoàng Cầu: "Lần này ông đây tới phương Bắc là để đánh nhà họ Trần đó."

Hoàng Cầu: "???"

Lúc này, bên bờ sông Tùng Hà, sau khi đám người Trần Đại Lực san bằng cả chiếc thuyền đánh cá thì cho nó chìm xuống đáy sông luôn.

Sau đó bọn họ đem cái hộp mật mã đựng Con Nhện Đỏ lên bờ.

Cả đám đem người đến trước mặt Trần Hùng, Trần Đại Lực đi qua chỗ Trần Hùng đầu tiên: "Sư phụ."

Anh ta ôm Trần Hùng một cái thật chặt, Trần Đại Lực bây giờ lại lớn thêm hai vòng, thậm chí Trần Hùng đứng trước mặt anh ta cũng mơ hồ lộ ra vẻ yếu ớt.

"Buông ra cho ông đây."

Trần Hùng cảm thấy mình sắp bị Trần Đại Lực siết đến hết hơi luôn rồi, trực tiếp đẩy Trần Đại Lực ra.

Sau đó, Trần Hùng nện một quyền lên ngực Trần Đại Lực: "Được đó nha nhóc con, to như trâu rồi này."

"He he!"

Trần Đại Lực cười he he, sau đó vung nắm đấm lên trên hai cái, nói: "Sư phụ, bây giờ một quyền của con có thể đánh chết một con trâu đó."

Nhìn bộ dạng nghiêm túc vô cùng kia của Trần Đại Lực, Trần Hùng đột nhiên bật cười lên.

Bởi vì anh nhớ đến một cái cuống, chính là cái cuống mà Lâm Ngọc Ngân đưa cho Trần Đại Lực trong lần gặp đầu tiên khi Trần Hùng đến Giang Thành.

Nói là khi còn nhỏ Trần Đại Lực là một đứa nhóc hung dữ, vọng tưởng tự mình có thể một quyền đấm bay một con trâu, cuối cùng lại bị con trâu nước húc bay thẳng lên trời, từ đó về sau tên nhóc có cái tật hay chết máy.

Chỉ là thật không ngờ, Trần Đại Lực bây giờ thật sự có được năng lực một quyền đấm bay một con trâu.

"Anh Hùng."

"Anh Hùng."

"Anh Hùng."

Phía sau, các thành viên Thiên Tội nháo nhào gọi tên Trần Hùng, sau đó Gora vác thanh đao Đông Dương trên lưng bước đến chỗ Trần Hùng.

"Lão đại."

"Xin chào người anh em."

Trần Hùng ôm Gora một cái thật chặt.

Thời khắc này, trong lòng Trần Hùng vô cùng kích động, bởi vì trận chiến lớn với Hắc Ám đồ đằng năm đó dẫn đến Thiên Tội gần như là toàn quân bị diệt, từ đó về sau, Thiên Tội ở điện Thiên Vương chỉ còn dư lại cái tên.

Mà bây giờ, Thiên Tội cuối cùng cũng được gây dựng lại.

Nhìn bộ dạng hừng hực ý chí chiến đấu của từng người ở đây, Trần Hùng như nhìn thấy được Thiên Tội phấn chấn mạnh mẽ trước kia.

"Lão đại, thứ đồ chơi gì đây?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv