Nếu như hai năm trước đây nhà họ Nghiêm không trúng mưu trúng kế của bốn gia tộc lớn, e rằng hiện tại nhà họ Nghiêm đã trở thành gia tộc đỉnh cấp nhất ở phía Bắc này rồi.
Trong hai năm qua Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành vẫn được Mạnh Nhất Hạ quản lý. Có điều ban đầu, dù anh ta dùng phương thức thay mặt đảm nhiệm quản lý nhưng nếu muốn danh chính ngôn thuận nắm lấy thì buộc phải thông qua lần tuyển cử lần này. Truyện Khác
Một khi hoàn thành tuyển cử, vậy thì đám Mạnh Nhất Hạ bọn họ đã nắm toàn bộ Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành trong tay rồi, cũng tương đương với việc nắm giữ hết toàn bộ các thương nghiệp của tỉnh Đông Thành. Đến lúc đó, dù Nghiêm Hưng Đằng có muốn lật ngược tình thế cũng khó như lên trời.
Cho nên lần tuyển cử lần này là cơ hội tốt nhất của Nghiêm Hưng Đằng và Trần Hùng để lật ngược tình thế, đây cũng là cơ hội duy nhất, một và chỉ một mà thôi.
Nơi tổ chức buổi tuyển cử của Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành là một hội trường lớn ở thành phố Phụng Thiên. Hôm nay bọn họ không chỉ bầu chọn ra hội trưởng, phó hội trưởng và những chức vị khác mà đồng thời còn bầu ra thêm mười lăm người quản lý, quản lý cộng đồng tỉnh Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông.
Toàn bộ Hiệp hội thương nhân có hơn một trăm gia tộc và xí nghiệp, mỗi một xí nghiệp đều cử người đại diện đến đây để bầu phiếu, Triệu Hiền Quyên đại diện cho nhà họ Triệu, cho nên cô ấy cũng đến hội trường bên này rất đúng giờ.
Chín giờ sáng, buổi tuyển cử chính thức bắt đầu, mà vào lúc đó, đám người Trần Hùng vẫn đang triệu tập thành viên ở bên Thanh Cảnh Môn bên kia.
Nhưng mà đám người Trần Hùng cũng không nóng vội, hôm nay bọn họ nắm giữ chứng cứ trong tay, còn thêm một con đường thắng khác, bọn họ có cả nhân chứng, Trần Hùng đang đợi giây phút Mạnh Nhất Hạ trúng tuyển, canh lúc ông ta vui vẻ hào hứng nhất, bọn họ sẽ tung một đòn cảnh cáo ông ta.
“Buổi tuyển cử sắp bắt đầu rồi, tôi đã gọi cho Trần Hùng và Nghiêm Hưng Đằng rồi mà họ vẫn chưa đến, chắc không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đâu nhỉ?”
Thấy buổi tuyển cử của Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành đã chính thức bắt đầu, Triệu Hiền Quyên cũng càng lúc càng lo lắng.
Mặc dù trước đó Trần Hùng đã bảo đảm với cô, anh nói bọn anh đã chuẩn bị tất cả mọi thứ rồi, nhưng thật lòng mà nói Triệu Hiền Quyên vẫn cảm thấy không tin chắc là bao.
“Cha, cuộc tuyển cử của Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành lần này, cha cảm thấy cơ hội Mạnh Nhất Hạ được bầu chọn trở thành hội trưởng nhiều bao nhiêu?” Từ khi bắt đầu đến hội trường cho đến bây giờ, Triệu Hiền Quyên đã hỏi Triệu Bách Xương câu hỏi này trên dưới ba lần rồi.
Triệu Bách Xương bất lực đáp: “Hiền Quyên à, con hỏi cha mãi một câu này biết bao nhiêu lần rồi đấy. Cha vẫn giữ nguyên câu trả lời đó, lần này Mạnh Nhất Hạ không chỉ ngồi vững trên vị trí hội trưởng Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành, mà Thẩm Dương Thạnh cũng sẽ trở thành phó hội trường. Toàn bộ mười lăm người quản lý hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành, ít nhất cũng có mười người đều là người của bọn họ.”
“Tất cả mọi thứ đều đã được định trước cả rồi, cả Hiệp hội thương nhân tỉnh Đông Thành có hơn một trăm xí nghiệp hội nhập, trong đó hết tám phần mười đều dựa vào bốn gia tộc lớn kiếm cơm ăn mà.”
Triệu Hiền Quyên bất đắc dĩ nói: “Vậy có nghĩ là dù hôm nay Nghiêm Hưng Đằng có xuất hiện với thân phận người thừa kế nhà họ Nghiêm đi chăng nữa thì anh ấy cũng không có cách nào lật ngược tình thế được sao cha?”
“Ha ha, con cảm thấy có thể không?” Triệu Bách Xương cũng cười khổ một tiếng: “Hai năm trước toàn bộ tỉnh Đông Thành đều biết bốn gia tộc lớn đã giết chết Nghiêm Vân, hủy diệt nhà họ Nghiêm, nhưng vẫn không thể lấy được chứng cứ.”
“Suốt hai năm qua, Mạnh Nhất Hạ quản lý hiệp hội thương nhân đấy, nhưng mà cậu ta có làm được cái gì đâu? Chuyện duy nhất cậu ta làm được cho Hiệp hội thương nhân chính là lấy được vùng đất Trung Thái thuộc thế lực của nhà họ Nghiêm. Trong khoảng thời gian đó thì lo mà đi lôi kéo người trong hiệp hội thương nhân để dùng người cho buổi tuyển cử hôm nay, đây đúng là tuyển cử thật, nhưng mọi thứ được bọn họ quyết định nội bộ cũng là thật.”
Triệu Hiền Quyên hít một hơi, cô nói: “Hôm qua Trần Hùng và Nghiêm Hưng Đằng gọi cho con, họ bảo con cứ yên tâm đi, bọn họ đã có cách đối phó với bọn Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh rồi.”
“Ha ha.” Triệu Bách Xương lại cười khổ một tiếng: “Không sai, Trần Hùng là môn chủ của Thanh Cảnh Môn ở phía Bắc, nhưng có điều, Thanh Cảnh Môn có thể giúp cậu ta mở đường, nhưng nó cũng sẽ trở thành xiềng xích đối với cậu ta, nếu như Thanh Cảnh Môn muốn làm bất kỳ chuyện gì cũng đều phải có chứng cứ mới được.”