Cô bé bị dọa cho hoảng hốt, chỉ trong một tích tắc đã thoát ra khỏi vòng tay của chàng trai, chàng trai cũng sửng sốt, lập tức xoay người lại nhìn theo bản năng.
Sau đó, anh chàng cũng ngây ngẩn cả người.
Mà phía bên này Trần Hùng và Triệu Hiền Quyên cũng có phần ngơ ngẩn, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không kịp có phản ứng gì.
Cho đến khi đôi bạn trẻ kia mang vẻ mặt hốt hoảng nói: “Dạ…em xin lỗi thầy cô, xin thầy cô tha lỗi cho chúng em, chúng em mới chỉ mắc lỗi lần đầu tiên thôi ạ.”
Đến lúc này Trần Hùng và Triệu Hiền Quyên mới kịp phản ứng lại, hóa ra hai người này tưởng nhầm bọn họ thành giáo viên.
Trong ấn tượng của Trần Hùng và Triệu Hiền Quyên thì bọn họ vẫn còn là những học sinh rất trẻ tuổi, nhưng sự thật thì bọn họ đã sớm ngót nghét tuổi ba mươi, đã không còn là những đứa trẻ vô tư và hồn nhiên như ngày xưa nữa.
Mà nay khi những cô cậu học sinh trung học này nhìn thấy họ sẽ ngay lập tức coi họ thành thầy cô giáo.
Trần Hùng nở nụ cười, sau đó đi đến trước mặt hai cô cậu học sinh kia, nhìn bộ dạng luống cuống của bọn họ anh nói: “Các em chớ có khẩn trương, chúng tôi sẽ không trách phạt các em đâu.”
“Mỗi người cũng chỉ có một lần cơ hội tuổi trẻ, cho nên nhất định phải nắm bắt lấy cơ hội tuổi thanh xuân được buông thả chính mình, nếu không chờ đến lúc các em già đi sẽ cảm thấy hối hận.”
“Cho nên, chúng tôi không chỉ không trách phạt các em mà ngược lại còn cổ vũ hành động này của các em.”
“Thật ạ?”
Ánh mắt đôi tình nhân trẻ sáng ngời, kinh ngạc nhìn Trần Hùng, bọn họ cảm thấy các thầy cô bây giờ thật thông tình đạt lý.
“Đúng, hãy dũng cảm mà yêu đương.”
Trần Hùng lại gần vỗ vai cậu học sinh, nói: “Là con trai thì phải biết làm sao để bảo vệ cô gái mình thích.”
“Cám ơn thầy đã…chỉ dạy ạ!” Chàng trai mang theo vẻ mặt ngơ ngác và kinh ngạc vô cùng.
Trần Hùng và Triệu Hiền Quyên sóng vai nhau cùng rời khỏi vườn hoa nhỏ, sau đó lại sóng vai đi dạo xung quanh trường học một vòng.
Trường học vẫn giống như nó đã từng, rất nhiều chỗ đều không hề thay đổi.
Bọn họ đi tới sân thể dục, nhìn những cậu thiếu niên đang đổ mồ hôi trên sân, sau đó lại đi tới căn tin, nhớ lại bác gái ở căn tin hình như đã bị kết luận mắc bệnh Parkinson.
Cuối cùng họ lại lặng lẽ đi qua căn phòng mình đã từng học.
Đây là tiết học cuối cùng trong buổi sáng, chỉ còn vài phút nữa là tan học, nhiều học sinh ở phía cuối lớp đã lặng lẽ lôi hộp cơm ra khỏi ngăn bàn và cầm sẵn trên tay.
Chuông tan học vừa vang lên bọn họ sẽ chạy nhanh đến nhà ăn của trường cách đó khoảng trăm mét, cũng không hiểu vì sao rõ ràng họ cũng không đến mức đói bụng như vậy nhưng lại cứ sốt ruột đến thế.
Trần Hùng và Triệu Hiền Quyên dường như lại cảm nhận được cái cảm giác xanh trong của những ngày tháng đó, đồng thời vô số đoạn ký ức ngắn cũng chợt hiện về trong trí óc họ.
Ở tuổi học trò vô tư ấy họ có thể nhận được những phần tình cảm chân thành nhất, nhưng giờ đây mọi thứ đều không còn được như ngày xưa nữa.
Chuông tan học vang lên, những cô cậu học trò bị nhốt cả buổi sáng nhanh chóng bước ra khỏi lớp với tốc độ nhanh nhất, như những chú chim được thoát khỏi lồng sắt.
Trên đài phát thanh của trường các bài hát buổi trưa bắt đầu vang lên. Bài hát đầu tiên được phát hôm nay là một bài hát rất hợp với hoàn cảnh của các cô cậu thiếu niên.
“Tôi vẫn là người thiếu niên trước kia, không có một chút thay đổi nào. . .”
“Thời gian chỉ là một bài kiểm tra, và niềm tin trong lòng tôi không hề giảm sút chút nào. Người thiếu niên trước mặt tôi vẫn là bộ mặt như lúc ban đầu ấy...”
Bên tai vang lên những tiếng ca quen thuộc từ lâu, Trần Hùng và Triệu Hiền Quyên đều yên lặng chìm đắm trong lời bài hát.
“Đói bụng rồi chứ.”
Sau khi tất cả học sinh đã rời khỏi phòng học Trần Hùng nhìn Triệu Hiền Quyên bên cạnh cười hỏi.