Trần Hùng vung nắm đấm của mình, từng bước đi về phía Tả Bất Phàm.
Lúc này, khí thế bá đạo của Trần Hùng toát ra ngoài, giống như thần chết đến từ địa ngục, khiến đám người Tả Bất Phàm toàn thân đều lạnh toát.
Ầm!
Đúng lúc này, một tiếng súng vang lên sau lưng Trần Hùng.
Mã Khuê vừa mới rời đi, lúc này đột nhiên xuất hiện, trong tay ông ta mang theo một cây súng, ông ta giơ tay lên bắn một phát vào phía sau gáy của Trần Hùng.
Mã Khuê chỉ cách Trần Hùng sáu bảy mét, cho nên một phát súng này mà nói có thể bắn trúng Trần Hùng một trăm phần trăm.
Thế nhưng lại thấy đầu của Trần Hùng nghiêng sang một bên, viên đạt bay xoẹt qua mép tai anh.
Lập tức Trần Hùng vung tay lên, một cây phi đao màu vàng từ trong tay anh bay ra, cắm vào trong cổ tay của Mã Khuê.
Khẩu súng trong tay Mã Khuê rơi xuống đất, còn ông ta thì hét lên thảm thiết giống như mổ lợn.
"Liều với nó."
Tả Bất Phàm gầm lên một tiếng gần như ngã quỵ xuống, sau đó ông ta và ba người Lý Thanh Thạch đều cố hết sức lao về phía Trần Hùng như điên.
Bịch bịch bịch!
Tiếng nắm đấm va chạm vào nhau vang lên không ngừng bên tai, dựa vào sức chiến đấu của Trần Hùng bây giờ, trừ phi anh ta gặp phải một cao thủ giống như Thái Tuế, còn những cường giả khác trong mắt anh, thì cũng chẳng có gì khác biệt.
Bịch bịch bịch!
Ba người Tả Bất Phàm lần lượt bị đánh bay ra ngoài, nằm trên mặt đất giãy giụa kêu gào.
Trần Hùng bước nhanh đến trước mặt Lý Thanh Thạch, đá ra một cái, chỉ nghe một tiếng răng rắc, cái chân của Lý Thanh Thạch lập tức nứt ra, cả người đều quỳ xuống trước mặt Trần Hùng.
Tiếp theo đó chính là Mã Khuê, rồi đến Dương Dũng, và cuối cùng là Tả Bất Phàm.
Tiếng hét vang dội cả hội trường khiến ai ai cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Lúc này cách quán rượu Tiếu Hồng khoảng một cây số.
Bảy tám chiếc xe việt dã bấm còi điên cuồng, trên xe, mấy người Truy Phong cũng vô cùng lo lắng.
Đêm nay thật kỳ lạ, theo lý mà nói, giờ này trên đường bọn họ chạy đến quán rượu Tiếu Hồng chắc sẽ không có cản trở gì mới đúng chứ, nhưng tình hình thực tế lại là, suốt cả chặng đường bọn họ đến đó đều bị kẹt xe, vốn dĩ chỉ cần đi cỡ hai mươi phút là tới nơi nhưng lần này lại mất hơn bốn mươi phút.
Điều này là bất thường.
Nhìn con đường dài bị kẹt cứng phía trước, Truy Phong cảm giác có điều bất thường, sau đó anh ta mở cửa xe, từ trên xe nhảy xuống.
Ttrong lúc Truy Phong nhảy xuống xe, La Đồ và Trần Binh cũng nhảy xuống theo anh ta.
“Tôi cảm thấy có gì đó rất bất thường, con đường này không thể nào kẹt xe đến mức này.” Truy Phong nói.
"Những thứ này có lẽ là do Tả Bất Phàm cố tình tạo ra, nói không chừng đêm nay bọn họ ăn gan hùm, muốn ra tay với môn chủ."
La Đồ nhíu mày hỏi: "Gọi điện cho môn chủ chưa?"
"Gọi rồi, nhưng không ai nghe máy."
"Tuyệt đối đừng để xảy ra chuyện."
Ba vị chủ quản hít một hơi thật sâu rồi nói: "Không thể chạy xem được nữa, bảo mọi người xuống xe đi, chúng ta đi bộ qua đó."
Mấy mươi thành viên của Thanh Cảnh Môn đồng loạt xuống xe, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất chạy về phía quán rượu Tiếu Hồng.
Chính ngay lúc này, trong những chiếc xe đang chặn phía trước, cũng đột nhiên có rất nhiều cửa xe bị mở tung ra.
Trên xe, một đám người mặc đồ đen nhảy xuống, trong tay cầm theo côn sắt và dao pha, khí thế hung hăng nhìn mấy người Truy Phong bọn họ.
"Thanh Cảnh Môn xử án, ai cản đường, giết!"