Diệp Phi nhất thời đứng dậy, nhìn vào lệnh bài trong tay Trần Hùng và nói: “Đây, Bạch Hổ Lệnh đây, ngài, chính ngài!”
Bên này Thanh Cảnh Môn đã sớm nghe nói mấy ngày nay bên tổng bộ sẽ có một vị môn chủ mới qua đây, nhưng người bên này lại không quá quan tâm đến việc này.
Hai năm này Thanh Cảnh Môn ở phương Bắc thực sự quá thảm rồi, thậm chí có rất nhiều người đều quên mất mình rốt cuộc là ai, vì vậy, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không để mắt đến vị môn chủ mới này cho lắm.
Còn về Trần Hùng lần này đến đảm nhiệm, đến một người nghênh đón anh cũng không có.
“Trung đội trưởng Thanh Cảnh Môn Diệp Phi, nghênh đón môn chủ.”
Diệp Phi đi qua chào hỏi hành lễ Trần Hùng, những người khác nhìn nhau, Cao Siêu bên kia cau mày sau đó quát to: “Cậu cái tên nhóc này gan cũng thật lớn, cư nhiên lại dám giả mạo môn chủ, bắt hắn cho tôi.”
Lúc này, Cao Siêu vẫn không biết hối cải, hoặc có thể nói anh ta bây giờ vẫn không biết đường quay đầu lại.
Trần Hùng cười ha ha, sau đó từ trong người lấy ra bức thư bổ nhiệm: “Đọc đi.”
“Thư bổ nhiệm môn chủ phương Bắc, trên đó có chữ kỹ và con ấn trên tay cầm, đây…. đây thực sự là môn chủ.”
Nhất thời những thành viên khác của Thanh Cảnh Môn cũng ngây người ra, lệnh của môn chủ và thư bổ nhiệm đều đã có ở đây, dường như việc làm giả là điều không thể.
Hơn nữa, cũng không ai có cái gan lớn như vậy, cư nhiên dám đi tới tổng bộ của Thanh Cảnh Môn phương Bắc giả làm môn chủ.
Bây giờ tình thế đã như vậy, lại không có ai dám làm loạn, một lúc sau bọn họ còn có thể lên trên hệ thống mạng nội bộ của Thanh Cảnh Môn kiểm tra, nhưng bây giờ không có ai dám liều lĩnh, xúc phạm đến Trần Hùng.
“Tham kiến môn chủ.”
Tất cả các thành viên của Thanh Cảnh Môn đều cung kính hành lễ Trần Hùng.
Mà Cao Siêu ở bên kia sắc mặt đã khó coi vô cùng, xoay người định bỏ đi, nhưng Diệp Phi lại lớn tiếng mắng: “Bắt hắn lại.”
Cao Siêu bị thành viên của Thanh Cảnh Môn khống chế, bị ép xuống đất.
Sau nửa giờ, tất cả mọi thứ đều đã được kiểm chứng rõ ràng,
Thông tin thân phận của Trần Hùng đã được công bố trên hệ thống mạng nội bộ của Thanh Cảnh Môn, đây chính là vị môn chủ mới của Thanh Cảnh Môn.
Mà Cao Siêu thì đã bị bắt lại, lần này hắn coi như bị triệt hoàn toàn đường sống rồi, Trần Hùng không thể tha cho hắn được.
Đồng thời, cái tên đầu trọc lúc đầu bị nhốt, hắn cũng sẽ không có kết quả gì tốt đẹp.
Có điều Cao Siêu chỉ là một nhân vật nhỏ, Trần Hùng mặc dù vừa mới đến đây, lại không hiểu rõ tình hình bên này của Thanh Cảnh Môn.
Nhưng thông qua sự tình lần này, cũng có thể nắm rõ cơ bản toàn bộ, Thanh Cảnh Môn ở phương Bắc bên này quả thực là một mớ hỗn độn, vì vậy trong lòng Trần Hùng hiểu rất rõ, tiếp theo đây anh sẽ rất bận rộn cho xem.
Sau khi xác nhận Trần Hùng là môn chủ mới của phương Bắc Thanh Cảnh Môn, Diệp Phi lập tức kêu người sắp xếp nơi ở và văn phòng cho Trần Hùng.
Văn phòng rất lớn, nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà cao nhất trong đại viện, Thần Hổ đã từng ở nơi này làm việc.
Đã hơn hai năm trôi qua không có ai vào đây, khắp nơi phủ đầy bụi, đây chính là trung tâm của Thanh Cảnh Môn phương Bắc, cư nhiên lại thành ra hoang tàn như thế này, thật sự khiến người ta có chút kinh ngạc.
Sau khi văn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, Trần Hùng ngồi xuống.
Toàn bộ văn phòng rộng gần trăm mét vuông, trên tủ có mấy món đồ cổ không có quá nhiều giá trị, những thứ này đã từng là đồ của Thần Hổ, chỉ là lúc anh ta đi quá vội vàng, cũng không có đem theo những thứ này đi.
Trần Hùng ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng, xem một số tư liệu đặt trước mặt.