“Không cần khách khí như vậy đâu.” Quân Minh Hoàng cười nói: “Nếu lão Tô có thể coi trọng cậu thì chứng tỏ nhất định cậu không phải là người bình thường, đây cũng là lí do vì sao ta lại hao phí công sức để mời cậu gia nhập như vậy.”
“Trần Hùng à, tôi cũng biết cậu không muốn gia nhập Thanh Cảnh Môn, nhưng hiện tại tôi có thể làm theo trách nhiệm để nói cho cậu biết, nếu cậu trở thành môn chủ bốn phương của Thanh Cảnh Môn chúng tôi, cậu sẽ không bị thiệt đâu.”
Nếu lúc trước Trần Hùng mà nghe câu nói như thế thì nhất định sẽ cảm thấy rất buồn cười, rốt cuộc thì Trần Hùng thấy Thanh Cảnh Môn cũng chỉ vậy mà thôi. Bạn có biết trang truyện ~ trùmtruуệ n.Vn ~
Nhưng hiện tại, Trần Hùng đã hoàn toàn tin tưởng lời nói này, chỉ bằng một người ngồi trước mắt anh thôi, đã là Quân Minh Hoàng, một trong bốn Tứ Hoàng của Vạn Hoa rồi.
“Cảm ơn tiền bối Quân Minh Hoàng đã nâng đỡ.”
“Không cần khách sáo như vậy, nếu cậu có thể cam tâm tình nguyện gia nhập thì ta rất vui. Hiện giờ Thanh Cảnh Môn ở phía Bắc chướng khí mù mịt, kế tiếp phải trông cậy vào cậu rồi.”
“Vâng!” Trần Hùng nhẹ nhàng gật đầu.
Tóm lại mà nói thì tới phía Bắc làm môn chủ đối với Trần Hùng đúng thật là không mệt, tuy rằng Trần Hùng cũng không hiểu rõ ngay lập tức thực lực của Thanh Cảnh Môn, nhưng trực giác nói cho anh biết, một khi anh tới phía Bắc bên kia, chân chính khống chế Thanh Cảnh Môn, vậy thì tuyệt đối đó sẽ là một thế lực cực kỳ đáng sợ đến dị thường.
Đến lúc đó lợi dụng lực lượng này để đối phó với nhà họ Trần, vậy sẽ tiện hơn nhiều.
Kế tiếp, Trần Hùng lại hàn huyên với Quân Minh Hoàng một lúc, sau đó Trần Hùng tạm biệt đối phương, rời khỏi Tân Thành, về lại Tô Hàng.
Yêu cầu của Quân Minh Hoàng đó chính là muốn Trần Hùng phải tới phía Bắc nhận chức trong vòng nửa tháng, cho nên Trần Hùng muốn thừa dịp nửa tháng nhàn rỗi này để ở với người nhà của mình nhiều hơn.
Rốt cuộc thì sau lần tới phía Bắc này, mất bao lâu mới có thể về được nhà, chính anh cũng không thể nói rõ.
Sau khi Trần Hùng rời đi không lâu, một lão già khác liền hùng hổ đi vào sân của Quân Minh Hoàng, người này không phải ai khác, chính là Long Anh Quang.
Với tư cách làm một đại trưởng lão, địa vị của Long Anh Quang ở Thanh Cảnh Môn so với địa vị của đại ca Quân Minh Hoàng ở Thanh Cảnh Môn thật ra cũng không kém cỏi hơn là bao.
Cho nên bình thường, lúc Long Anh Quang gặp mặt Quân Minh Hoàng cũng không có áp lực quá lớn.
Hơn nữa, đừng nhìn lúc trước Long Anh Quang trấn áp ở trong hội đồng trọng tài, cho dù là con của mình chết thì ông ấy cũng không thể đi tìm Trần Hùng làm khó dễ, điều này không chứng tỏ việc Long Anh Quang nhu nhược, mà bởi vì Thanh Cảnh Môn có quy tắc của Thanh Cảnh Môn, cho dù có là đại trưởng lão thì cũng cần phải tuân thủ.
Trên thực tế thì Long Anh Quang này không chỉ có thực lực cực kỳ mạnh, mà ở bên Thanh Cảnh Môn, ông ấy cũng có lý lịch khá sâu xa.
Vị đại trưởng lão này, ngay cả Quân Minh Hoàng cũmg phải cho ông ta ba ba phần!
“Tới rồi sao?”
Quân Minh Hoàng dường như đã đoán được việc Long Anh Quang muốn tới từ trước, cho nên ông ấy vẫn làm giống như vừa rồi, đã sớm ngồi ở đây pha trà xong.
“Uống một chén không?”
Sự tức giận trên mặt Long Anh Quang cũng chưa tiêu đi, hoặc có thể nói ông ta cũng không cố tình che giấu đi sự phẫn nộ ở trong lòng.
Ông ta không uống trà, cũng không ngồi xuống, cứ như vậy đứng ở dưới tán cây, nói: “Lần này con trai tôi tới Tô Hàng có phải là do một tay ông sắp xếp hay không, ông đừng nói với tôi mấy cái lý do hoa hòe loè loẹt đó, cái tôi muốn nghe chỉ là có phải hay không thôi!”
Có thể dùng loại giọng và thái độ này để nói chuyện với đại ca Quân Minh Hoàng của Thanh Cảnh Môn, nhìn cả Thanh Cảmh Môn có lẽ cũng chỉ có mình Long Anh Quang là có sự tự tin như vậy.
Thấy Long Anh Quang không uống trà, Quân Minh Hoàng cũng không miễn cưỡng, rốt cuộc thì ông ấy cũng không có nhiều trà này lắm, hơn nữa còn có chút keo kiệt!
“Ông có nhiều con ở bên ngoài như vậy, không thiếu một đứa này chứ.” Quân Minh Hoàng trả lời.
Sắc mặt Long Anh Quang càng thêm âm trầm, giọng cũng nâng cao thêm vài đề-xi-ben, nói: “Ông lấy con tôi ra để bố trí cục diện, dẫn Trần Hùng kia tới nhảy vào hố, Quân Minh Hoàng, có phải ông thật sự có chút quá đáng hay không?”