“Tôi nghe nói Phùng Tuyết đó cùng Trần Hùng quan hệ rất thân thiết, thậm chí có tin đồn rằng Phùng tuyết đã sớm đã được Trần Hùng bao nuôi rồi, cho nên nếu chúng ta động vào Phùng Tuyết, rất có thể sẽ khiến cho Trần Hùng nổi giận.”
Câu nói cuối cùng của Bành Khôi là một lời bịa đặt, ông ta cũng không biết Phùng Tuyết và Trần Hùng rốt cuộc là có quan hệ gì hay không, nhưng mà ông ta cũng đoán đúng một nửa, mối quan hệ giữa Phùng Tuyết và Trần Hùng thực sự rất thân thiết.
“Thì sao?” Long Anh Khoa ở đầu bên kia hừ lạnh một tiếng.
“Vì thế, nếu không thì như vậy nha.” Bành Khôi nói: “Anh Long Anh Khoa, bên phía Tô Hàng chúng ta vẫn còn rất nhiều nữ minh tinh khác, hơn nữa bất luận là vóc dáng hay là khuôn mặt đều là hạng nhất, một lát tôi gọi tất cả bọn họ đến, anh Cung Long Anh Khoa chọn thế nào?”
“Đậu xanh rau má, cái con mẹ mày.”
Long Anh Khoa ở đầu dây bên kia giận tím mặt, cho dù là thông qua đường dây điện thoại, Bành Khôi ở bên đây cũng có thể cảm nhận được sát khí mãnh liệt.
“Bành Khôi, con mẹ nó tao gấp gáp đi đến đây chỉ là muốn tìm Phùng Tuyết, mày cho rằng cha mày thiếu sao nữ sao?”
“Tao đang làm cái gì trong lòng mày biết rõ, mẹ nó đừng nói là Trần Hùng, cho dù là bọn quyền thế nhất miền Bắc, thậm chí là hoàng tộc của Vương thành Nam Lăng, ở trước mặt cha mày cũng phải ngoan ngoãn kìa, tao mặc kệ mày dùng thủ đoạn gì, tao cho mày thời gian một giờ, một giờ sau nếu tao còn chưa nhìn thấy người, vậy thì đồ vô tích sự nhà họ Bành mày cũng không cần tiếp tục tồn tại.”
“Nhớ kỹ, nếu chuyện đêm nay mày làm tốt, tao hứa cho mày một tiền đồ sáng lạng, nếu làm không tốt... thiên đường hay địa ngục, tự mày chọn lựa.”
Nói xong, ở đầu dây bên kia điện thoại liền cúp máy.
Bành Khôi ở bên này cầm điện thoại trong tay im lặng hồi lâu, mới phản ứng lại, sau lưng của ông ta đã ướt đẫm một mảng lớn.
“Thiên đường… Địa ngục!”
Bành Khôi trong miệng không ngừng nhắc tới hai từ này, cuối cùng, ông ta dường như chợt hiểu ra cái gì đó.
“Đúng vậy, Trần Hùng ngạo mạn như thế nào, ngạo mạn hơn Long Anh Khoa sao?”
“Ha ha, mình làm sao lại nhất thời hồ đồ, may mà còn chưa muộn.”
Bành Khôi đột nhiên nở nụ cười, cười lớn, loại cảm giác này như là trở nên giàu có chỉ trong một đêm.
Ngay lập tức Bành Khôi hét lên một tiếng “Vương Tấn”.
Ngoài cửa, lập tức có một người đàn ông trung niên khỏe mạnh bước vào ngay lập tức nói: “Ông chủ, có chuyện gì cứ việc sai bảo.”
“Ngay lập tức triệu tập nhân viên, canh giữ ở bên ngoài chỗ buổi lễ ra mắt phim Bạch Xà cho tôi, sau đó khi Phùng Tuyết bước ra, ngay lập tức bắt cô ấy lại và đưa đến hồ Tình Thanh Khiết.”
“Dạ ông chủ!”
Vương Tấn này là một cao thủ của nhà họ Bành nuôi dưỡng, đồng thời cũng là một đại ca khá có tiếng trong thế giới ngầm ở Tô Hàng.
Nhà họ Bành trong khoảng thời gian này vì phát triển thế lực của mình mà rất nhiều chuyện bẩn thỉu đều là do Vương Tấn xử lý.
Sau khi Vương Tấn ra cửa, lập tức nhận vài cuộc điện thoại đi ra ngoài, không mất nhiều thời gian, liền có vài chiếc xe SUV xuất hiện bên cạnh ông ta, ngồi trên xe tất cả đều thành viên có tiếng của thế giới ngầm ở Tô Hàng.
(*SUV: xe thể thao đa dụng, xe địa hình)
Một hàng năm chiếc SUV chạy thẳng đến ngay chỗ buổi lễ ra mắt phim Bạch Xà, đến khoảng mười một giờ, đại tiệc ở đó mới kết thúc.
Vì để ngăn ngừa bất trắc, Huỳnh Phong đặc biệt thuê một vài vệ sĩ hộ tống Phùng Tuyết trở về khách sạn, đi cùng là Trương Ánh quản lý của Phùng Tuyết.
Bận rộn cả một ngày, tất cả mọi đều rất mệt mỏi, Phùng Tuyết ngồi ở phía sau xe bảo mẫu, không ngừng xoa bắp chân của mình.
“Mệt mỏi sao?”
Trương Ánh nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của Phùng Tuyết, cười hỏi.
“Có chút mệt mỏi, nhưng cũng đáng.” Phùng Tuyết cười nói: “Chị Ánh, em thật sự cảm thấy tất cả chuyện này giống như một giấc mơ vậy, trước kia em thật sự là đến nghĩ tới cũng không dám nghĩ.”
“Haha, hài lòng dễ như vậy sao?”
Trương Ánh bĩu môi, nói: “Tiếp theo, Ánh Tuyết của chúng ta còn phải hướng ra quốc tế, trở thành siêu sao được toàn cầu chú ý, vì vậy đây mới chỉ là sự khởi đầu.”
Nói xong, Trương Ánh nhìn thời gian trên đồng hồ và nói: “Một chút trở về khách sạn, chúng ta đi tinh dầu spa, giảm bớt một chút mệt nhọc, sau đó đắp mặt nạ, ngủ một giấc thật đẹp.”
“Được!”