“Thần Ẩn đúng không, tổ chức cấp cao của Nhật Bản, các người cũng vì năm trăm triệu đô la Mỹ này mà tới tranh chấp à?”
“Ha ha ha, lẽ nào các người không lo chuyện này mà đồn ra ngoài, sẽ thành trò cười cho kẻ khác à?”
Phía bên kia đáp: “Nhật Bản có quy tắc của Nhật Bản, các người tới Nhật Bản bắt người, dẫn tới động tĩnh lớn như vậy, Thần Ẩn chúng tôi, đương nhiên sẽ xuất hiện.”
“Giữa tổ chức cấp cao của Nhật Bản, đều có quy tắc, cái này đối với cảnh sát quốc tế chính là lẽ thường.”
Trần Hùng cười nói: “Thiết nghĩ các người cũng biết tôi do Thanh Cảnh Môn gọi tới, Thanh Cảnh Môn không sử dụng thế lực thật sự của mình để tránh va chạm với Thần Ẩn các người, đây cũng không tính là phá hoại quy tắc. Hơn nữa, chúng tôi bắt là bắt tội phạm phản đồ của Thanh Cảnh Môn, không hề quấy nhiễu trật tự của giới giang hồ Nhật Bản.”
“Anh nói không sai, nếu Thanh Cảnh Môn chỉ đơn giản là phái anh tới, thì quả thật không tính là phá hoại quy tắc.”
“Nhưng bây giờ, các người đã để lộ ra cờ của điện Thiên Vương, vậy các người đã đại biểu cho điện Thiên Vương, hơn nữa các người treo vương kỳ, cũng chính là điện chủ của điện Thiên Vương anh tự mình dùng lực lượng của điện Thiên Vương.
“Nói như vậy, đã cho thấy rằng Thanh Cảnh Môn mời điện Thiên Vương các người tiến quân vào Nhật Bản chúng tôi. Các người đã có thể gọi là xâm lược rồi, cho nên Thần Ẩn chúng tôi, không thể không xuất hiện!”
Một lời giải thích loạn xạ này trực tiếp khiến đám người Trần Hùng cùng Tả Quang Đông ngây cả người.
Trần Hùng không nói nên lời, cái tên này sao nói vòng vo tam quốc cuối cùng lại biến thành xâm lược rồi? Thần Ẩn mấy người rõ ràng vì tiền thưởng năm triệu đô la Mỹ mà đuổi đến, giờ lại nói như thế các người rất chính nghĩa vậy?
Đối phương nói như thế, Trần Hùng bỗng không thể tìm được lý do gì để phản bác đối phương nữa.
Bởi vì những gì người ta nói, quả thật là có lý.
Đây cũng là lý do vì sao Thanh Cảnh Môn bên kia không thể khua chiêng gõ trống rình rang phái người tới Nhật Bản bắt Thần Hổ. Bởi vì một khi giới chức cấp cao Nhật Bản nhúng tay vào thì sẽ xảy ra rất nhiều chuyện khó xử lý.
“Thủ lĩnh, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”
Sắc mặt Tả Quang Đông lúc này cũng cực kỳ khó coi, anh ta cũng không ngờ ở thời điểm quan trọng này lại nhảy ra một kẻ như vậy, mà nhìn tư thế tới của đối phương thì cứ như tới để đánh giặc thật vậy.
Không chỉ có mấy chục khẩu đại bác, phía trên còn có một số lượng lớn Quỷ võ sĩ.
Trần Hùng hít sâu một hơi, anh thực sự không biết nên làm thế nào.
Không giao Thần Hổ ra? Người ta chỉ trong một giây sẽ bắn mình thành cái rổ, vậy lúc đó cho dù Trần Hùng có mạnh bao nhiêu cũng đều không thể chống lại sự bắn phá của đại bác.
Giao Thần Hổ ra, vậy quá mất mặt rồi, tốt xấu gì anh cũng là điện chủ của điện Thiên Vương, bây giờ nếu nhận thua, vậy sau này làm sao có mặt mũi ở nước ngoài được nữa?
Đây quả thật là khó xử quá mà.
Mà lúc này, Thần Hổ đã quay lại trong phòng một lần nữa, ông ta cũng đã thấy động tĩnh bên ngoài, cũng nhìn thấy tàu lớn của Thần Ẩn tới đây rồi.
Nhưng ông ta không vui như vừa rồi, ngược lại cả người lại vô cùng bình tĩnh, sự tuyệt vọng vẫn xuất hiện trên mặt ông ta.
Bởi vì lúc sự việc phát triển tới bước đường này, đã hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của Thần Hổ rồi.
Nếu là lúc trước, thế lực của đám giang hồ Nhật Bản ấy muốn cứu Thần Hổ ra ngoài, ông ta còn có khả năng xoay chuyển.
Nhưng bây giờ là Thần Ẩn, cho dù ông ta được Thần Ẩn dẫn đi rồi, đối phương cũng chỉ muốn lấy đi toàn bộ tài sản của ông ta, sau đó thuận lợi dùng một dao kết liễu ông ta, vì bọn họ căn bản không phải là thật tâm muốn tới cứu người.
Nói ra thì, như vậy còn chẳng bằng theo Trần Hùng về Thanh Cảnh Môn, chấp nhận xử án.
Không trung trên mặt biển lại lần nữa yên lặng lại.
Đám giang hồ Nhật Bản vốn chuẩn bị muốn tháo chạy lại dần dần dừng lại, bọn họ muốn xem màn kịch hay này có kết cục thế nào.
Thần Ẩn đối đầu với điện Thiên Vương, dùng cụm từ “vở kịch lớn của năm” tới hình dung một màn này cũng không phải là nói quá.
Lúc này, Trần Hùng đối đầu với Quỷ Đằng, đôi bên đều không nói chuyện, bầu không khí trở nên vô cùng trầm lặng.