Chỉ với một câu nói này thôi, dường như đã chạm vào một điều cấm kỵ nào đó, tên thợ săn tiền thưởng này mặt biến sắc nói: “Quy tắc của Sơn Đằng Trai không được tiết lộ với bất kỳ tổ chức nào...”
Hừ!
Tên này chưa kịp nói xong, Trần Hùng đã chém một nhát, không hề do dự mà kết liễu anh ta.
Sau đó Trần Hùng dùng dao chỉ vào một người khác: “Tính nhẫn nại của tôi không được tốt lắm, anh trả lời đi.”
“Đúng vậy đúng vậy!”
Thợ săn tiền thưởng cấp hoàng kim này bị dọa cho sốc rồi, để giữ lấy mạng của mình anh ta lập tức gật đầu.
“Sau đó, các người có đạt được thỏa thuận hợp tác lâu dài không? Người đàn ông nước Vạn Hoa kia tên là gì, hiện tại anh ta đang ở đâu?”
Ngay sau đó, Trần Hùng hỏi một số câu hỏi mấu chốt.
Mà liên quan đến những vấn đề này thì lại càng bị cấm kị, tên thợ săn tiền thưởng cấp hoàng kim lúc này cũng bắt đầu do dự.
Hừ!
Chỉ thấy tay cầm dao của Trần Hùng vung lên, tên thợ săn tiền thưởng này cũng ngã xuống đất.
“Bây giờ, chỉ còn lại có anh.”
Sau đó, Trần Hùng đặt con dao trên tay mình vào cổ của tên thợ săn tiền thưởng cấp bạch kim cuối cùng còn sống.
“Ma quỷ, mày chính là ma quỷ.”
Chứng kiến đồng đội lần lượt chết trong tay Trần Hùng, gã thợ săn tiền thưởng gục ngã ngay tại chỗ.
Anh ta đã là thợ săn tiền thưởng gần hai mươi năm, bất kỳ sóng to gió lớn nào anh ta cũng đã từng trải qua, nhưng lúc này, nỗi sợ hãi mà Trần Hùng mang lại cho anh ta đã ăn vào sâu thẳm trong tâm hồn.
Không chỉ là Trần Hùng khiến anh ta phải đối mặt với cái chết mà còn nhiều nguyên nhân sâu xa khác.
“Ma quỷ, mày là ma quỷ... a a a!”
Tên thợ săn tiền thưởng cấp bạch kim này bắt đầu la lên, Trần Hùng cảm thấy bất lực, xem ra thì anh chàng này có vẻ như bị anh dọa đến hoảng loạn rồi.
“Thật đáng tiếc, hôm nay xem ra tôi cũng không hỏi ra được kết quả gì rồi.”
Vừa nói, Trần Hùng lại nâng con dao trong tay lên, nhưng anh không có ý định giết tên thợ săn tiền thưởng, dù sao bây giờ bảy người hiện tại cũng chỉ còn lại mỗi anh ta, nếu giết hết bọn họ, coi như mấy ngày nay anh đã phí công vô ích rồi.
Anh chỉ muốn dọa cho tên này sợ hãi.
Tuy nhiên, ngay lúc Trần Hùng nâng con dao trên tay lên, đột nhiên có một âm thanh điện từ vang lên từ trên người tên thợ săn tiền thưởng.
Đó là loại âm thanh rin rít mà máy ghi âm sẽ tạo ra khi không có tín hiệu.
Ngay sau đó, một giọng nói vang lên từ trên người tên thợ săn tiền thưởng, nói bằng một thứ tiếng Vạn Hoa thuần túy, đó là một giọng nữ rất quyến rũ.
“Anh chàng đẹp trai, đừng làm vậy, tha cho anh ta đi, tôi sẽ nói cho anh biết tất cả những gì anh muốn biết.”
Trần Hùng sững sờ, anh dừng tay lại, sau đó cúi xuống mò trên người của tên thợ săn tiền thưởng.
Sau đó, anh lấy ra một cái máy liên lạc nội bộ.
Máy bộ đàm có thể phát ra tiếng, chứng tỏ rằng người đang nói chuyện ở cách đó không xa. Dù sao thì trong những trường hợp bình thường, đường kính nhận tín hiệu của máy bộ đàm chỉ khoảng hai ba trăm mét.
“Cô là ai?”
Trần Hùng nhàn nhạt nhếch mép lên, nói vào máy bộ đàm.
Bên kia đáp: “Tôi và anh, là cùng một loại người!”