Nhưng khi mọi người ngày càng uống nhiều rượu hơn, Lưu Soái bắt đầu lâng lâng mất kiểm soát.
“Trần Hùng, nào, ở đây đều là bạn học cũ, chúng ta đã nhiều năm không gặp, chúng ta cạn một ly đi.”
Lưu Soái nâng ly về phía Trần Hùng: “Nhất định phải uống sạch, rượu này giá mấy chục triệu một chai đấy, không uống sạch thì là coi thường tôi.”
Trần Hùng quá lười để so đo với kiểu người như Lưu Soái, thế là anh đã cầm ly lên và uống hết rượu trong đó.
“Tửu lượng tốt đấy.”
Lưu Soái vỗ tay, sau đó những người khác bên cạnh anh ta cũng vỗ tay.
Lưu Soái nói: “Đã nhìn thấy chưa, đây là anh Hùng của chúng ta, vẫn giống như lúc còn đi học, thật khiến người ta khâm phục.”
Nói rồi, Lưu Soái nói với những người bạn của mình tớ từ Nhật Bản: “Nào, bây giờ tôi xin long trọng giới thiệu với mọi người.”
“Người này, Trần Hùng, anh Hùng! Nói đến thân phận của anh ấy, thì không phải dạng vừa đâu.”
“Có biết nhà họ Trần không, nhà họ Trần ở phía bắc, chính là gia tộc số một ở phía bắc nước Vạn Hoa chúng tôi, anh Hùng của chúng tôi chính là cậu chủ thứ ba của nhà họ Trần, mọi người nói xem, có oai hay không hả?”
Mấy người Nhật Bản nghe vậy thì hoang mang, lúc này có một người Nhật Bản trong đó hỏi: “Vậy thì nhà họ Trần, như thế nào so với nhà họ Lưu của anh Lưu?”
“Ha ha, tuy rằng nhà họ Lưu của tôi mấy năm nay ở phía bắc cũng khá tốt, nhưng làm sao có thể so sánh được với nhà họ Trần.”. Đam Mỹ Sắc
“Vậy mà còn lợi hại hơn nhà họ Lưu à.”
Vài người Nhật Bản đồng loạt liếc nhìn về phía Trần Hùng.
Một trong những người Nhật Bản thậm chí còn trực tiếp đứng dậy, chuẩn bị nâng ly kính rượu Trần Hùng, dường như đang cố gắng tạo mối quan hệ với Trần Hùng.
“Anh Yamamoto, đừng có vội.”
Lưu Soái ở bên cạnh lập tức ngăn người Nhật Bản lại, nói: “Anh xem tôi còn chưa nói hết cơ mà?”
“Anh Hùng này, đúng thật là cậu ba nhà họ Trần, nhưng đã là trước đây rồi.”
“Để tôi nói cho các anh biết, anh Hùng của chúng tôi thực sự rất đáng thương. Lúc mới học lớp bảy, không biết chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên bị người nhà gọi là sao chổi, rồi bị đuổi ra khỏi gia tộc, từ đó về sau, không còn cậu ba nhà họ Trần nữa, anh ấy à, chính là một con chó chết không nhà để về mà thôi, ha ha, nghe nói anh ấy còn làm ăn mày mấy năm đấy.”
Lời nói của Lưu Soái đầy mỉa mai, và Triệu Hiền Quyên ở bên cạnh không thể nghe nổi nữa, lập tức lên tiếng quát: “Lưu Soái, anh đủ rồi đấy.”
Lúc này, Lưu Soái đột nhiên nổi giận: “Làm sao, Triệu Hiền Quyên, có phải bây giờ em vẫn còn nhớ thương Trần Hùng hay không, em đừng có quên, hiện tại em là vợ sắp cưới của ông đây.”
“Hơn nữa, những gì tôi đã nói đều là sự thật, tại sao bây giờ tôi lại không thể nói ra sự thật?”
Triệu Hiền Quyên vì chuyện gia tộc mà không dám đôi co với Lưu Soái, cô chỉ có thể quay đầu nhìn Trần Hùng rồi nói: “Trần Hùng, cậu đừng để trong lòng, anh ấy đã uống quá nhiều rồi.”
Hơn mười năm trước, Lưu Soái chính là một tên hề nhảy nhót trước mắt Trần Hùng, bây giờ hơn mười năm sau, Trần Hùng đã trở thành một sự tồn tại giống như một con rồng trên bầu trời, làm sao anh lại rảnh rỗi đi so đo với một con kiến như Lưu Soái cơ chứ.
Nhưng mà Trần Hùng nhất định không thích bầu không khí ở đây, vốn dĩ muốn cho Triệu Hiền Quyên một chút thể diện, cùng bọn họ dùng bữa để hồi tưởng lại quá khứ, nhưng hiện tại xem ra không cần như vậy nữa.