Không tới một phút, liên tiếp có khoảng mười thế lực đứng thành hàng quy thuận Lục Đỉnh Thiên bên kia.
Một lời tiếp một lời nói ra càng lúc càng thấp hèn!
Người trong liên minh bên này nháy mắt ít đi hơn một nửa, sắc mặt mấy người Trần Hùng và Hứa Hoàng Nam khó coi tới cực điểm.
“Tôi đại diện nhà họ Vương cũng đồng ý quy thuận chú Lục.”
“Kính xin chú Lục rộng lòng tha thứ cho nhà họ Vương một con đường sống.”
Lúc này, đời thứ ba nhà họ Vương – một trong bốn gia tộc lớn – Vương Gia Lỗi cũng đi về phía Lục Đỉnh Thiên bên kia.
Trần Hùng và Hứa Hoàng Nam ngay tức khắc nổi giận.
Các thế lực khác trong liên minh quy thuận Lục Đỉnh Thiên thì cũng thôi.
Nhưng nhà họ Vương là một trong bốn gia tộc lớn, mấy ngày trước mới bị Lục Đỉnh Thiên đánh thê thảm như vậy.
Thế mà lúc này cũng chạy theo kẻ địch, cúi đầu trước Lục Đỉnh Thiên, thật sự là quá mức hèn hạ.
Bộ dạng của Vương Gia Lỗi lúc này còn trơ trên hơn so với Lý Phượng, tốt xấu gì cô ta cũng không phải họ Tiền.
Nhưng mà Vương Gia Lỗi thật sự là con cháu của nhà họ Vương! “Vương Gia Lỗi, cậu làm như vậy không thấy có lỗi với nhà họ Vương sao?”
Trần Hùng ngay lập tức quát lớn. Vương Gia Lỗi quay đầu lại, một mặt cười gắn nhìn Trần Hùng nói: “Ông chủ Trần, người hiểu rõ thời thế mới là người tài, tôi đại diện cho nhà họ Vương tuân theo ý nguyện của các bậc cha chú nhận lỗi với chú Lục.”
“Cái gì?”
Trong lúc nhất thời Trần Hùng không còn gì để nói, ngay cả người lớn nhà họ Vương cũng đều khuất phục sao?
Lục Đỉnh Thiên cười ha ha, ông ta rất vui vẻ vì mọi thứ dường như rất thuận lợi.
Trong khoảnh khắc, toàn bộ nơi này đều vang vọng tiếng cười ngông cuồng của ông ta.
Thấy Lục Đỉnh Thiên cười, Vương Gia Lỗi đứng phía trước cũng chỉ có thể cười xoà lên theo.
Bịch.
Đột nhiên Lục Đỉnh Thiên đá một cước lên người Vương Gia Lỗi.
“Nhà họ Vương phái một đứa trẻ đời thứ ba đến quy thuận tôi.” “Những lão già bên đó xem thường tôi sao?”
Trong nháy mắt bị đá té xuống đất, Vương Gia Lỗi ôm bụng gương mặt đau đớn.
Anh ta gần như sắp khóc, cả người có chút run rẩy.
“Chú Lục, ba ngày trước, các bậc cha chủ nhà tôi đều bị ngài đánh tàn phế.”
“Nhà họ Vương chúng tôi cũng không phải xem thường chú.”
“Mà là bởi vì hiện tại nhà họ Vương chỉ có một mình tôi mới có thể đại diện tới đây.”
Dứt lời, Vương Gia Lỗi liền quỳ gối trước mặt Lục Đỉnh Thiên không ngừng dập đầu nhận sai.
Trước đây Vương Gia Lỗi tốt xấu gì cũng được xem như là con cháu nhà giàu tiếng tăm lừng lẫy, không ngờ ngày hôm nay lại có thể quỳ gối như một con chó trước mặt Lục Đỉnh Thiên xin tha.
Thật sự là khiến người khác không ngớt thổn thức.
Nhà họ Vương to lớn đến thế nào mà bây giờ chỉ có mỗi một Vương Gia Lỗi – kẻ có thân phận bình thường đến đây xin tha.
Khiến người khác có một loại cảm giác vô cùng xót xa.
Lục Đỉnh Thiên cười, cười vô cùng lớn.
Ông ta nhìn bên phía Trần Hùng chỉ còn lại không tới mười mấy người thì càng đắc chí vênh váo.
“Không còn ai quy thuận tôi nữa sao?”
“Xem ra, liên minh thành phố Lâm Giang vẫn còn vài người xương cứng.”
“Nhưng mà xương cứng cũng không phải là một chuyện tốt, vì một khi Xương quá cứng mà bị đánh gấy thì lại càng đau.”
Hứa Hoàng Nam cắn chặt răng, khuôn mặt dữ tợn nhìn Lục Đỉnh Thiên nói: “Lục Đỉnh Thiên, anh đừng đắc ý quá sớm, trận thi đấu võ đài này, ai thua ai thắng còn chưa biết được.”
“Không sai, Lục Đỉnh Thiên, thành phố Lâm Giang bây giờ vẫn chưa đến lượt anh muốn làm gì thì làm.”
Cùng lúc đó, chủ nhân nhà họ Hàn – địa vị chỉ đứng sau bốn gia tộc lớn – Hàn Tùng cũng đã mở miệng.
Ông ta lần này là có chuẩn bị mà đến, vì vậy cũng không e ngại Lục Đỉnh Thiên.
Lục Đỉnh Thiên cười ha ha, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía Trân Hùng nói: “Trần Hùng, anh thì sao, có muốn nói với tôi hai câu tàn nhẫn không?”