Mỗi một thành phố đều có thi đấu võ đài ngầm bên dưới mặt đất.
Ở loại võ đài này nếu không chú ý dù chỉ một chút cũng sẽ bị đánh ra mạng người.
Đó cũng không phải là mấy trò đánh nhau mèo quào mà là từng cú đấm lên da thịt thật sự.
Người tên Hồng Vũ này lại có thể có được kỷ lục 36 trận toàn thắng trên võ đài dưới mặt đất, quả thật là có chút bản lĩnh.
Nếu như là trước đây, Trần Hùng và Liễu Hồng Ngọc có lẽ sẽ đánh giá Hồng Vũ này cao một chút.
Nhưng sau khi nhìn thấy Trần Hùng ra tay, dường như đối với tất cả cao thủ khác bọn họ đều có chút xem thường!
Trần Hùng nói: “Nói đến thì cậu thật sự cũng là một cao thủ.” “Có điều cậu tuyệt đối đừng xem thường những người Lục Đỉnh Thiên mang tới từ phương Bắc, bọn họ rất mạnh, có lẽ cả đời cậu cũng không gặp được.”
“Ông đang xem thường tôi?”
Hồng Vũ liền nhíu mày, thời điểm nhìn về phía Trần Hùng, giữa hai lông mày anh ta còn hiện lên một tia tức giận “Tôi chỉ là có ý tốt muốn nhắc nhở cậu một chút thôi.”
Hứa Hoàng Nam cũng có chút không vui, cao thủ Hồng Vũ này là do nhà họ Hứa ông ta bỏ ra 105 tỷ đồng mới mời về được.
Vốn dĩ ông ta cho rằng Trần Hùng bọn họ sẽ kinh ngạc thốt lên thán phục.
Thế nhưng phản ứng của mấy người này khiến ông ta rất thất vọng.
“Chủ nhân nhà họ Trần, tôi thấy anh có chút coi trọng chí khí của người khác quá mức rồi, lại đi dập tắt uy phong phe mình.”
“Lẽ nào bây giờ anh cũng bị Lục Đỉnh Thiên kia dọa cho sợ?”
“Phải không, anh cho là như vậy sao?”. Truyện Điền Văn
Trần Hùng chế giễu một câu rồi nói: “Tôi không coi trọng người khác mà dập tắt uy phong của mình, đến lúc đó anh sẽ biết.”
“Võ sư boxing Thiết Chiến đến từ thành phố Lâm Giang chắc là anh cũng biết nhỉ, cậu ta từ nhỏ đã luyện Thiết Sa Chưởng.”
“Thế nhưng anh có biết lúc Thiết Chiến đối đầu với cao thủ do Lục Đỉnh Thiên mời tới đã xảy ra chuyện gì không?” “Một đòn, người ta chỉ dùng vỏn vẹn một đòn đã đánh bại cậu ta.” Mỗi khi hồi tưởng lại trận chiến hai ngày trước, cho đến này trong lòng Trần Hùng vẫn còn cảm giác sợ hãi.
“Ngày đó nếu không có cậu Hạ, Trần Hùng tôi sợ là đã mồ yên mả đẹp rồi.”
“Vì vậy tuyệt đối đừng khinh địch, lần này Lục Đỉnh Thiên lại mời người tới đánh võ đài, chắc chắn là người sau so với người trước càng thêm lợi hại.”
Hồng Vũ đứng bên cạnh cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi ngược lại cũng đã từng nghe nói đến Thiết Chiến, loại trò mèo kia, ông nội một đòn cũng có thể đánh anh ta đến chết.”
“Với lại cậu Hạ trong miệng ông đến nay vẫn chưa thấy xuất hiện.”
“Sợ là anh ta cũng không chịu nổi một đòn của tôi.”
Đối với sự kiêu căng ngạo mạn của Hồng Vũ, Trần Hùng nửa câu cũng chẳng muốn nói.
Cậu cảm thấy cậu trâu bò, vậy lát nữa cậu cứ lên đi.
Ngược lại nếu có mất mạng thì người đó cũng là cậu.
Bây giờ Trần Hùng đã gửi gắm tất cả hi vọng trên người Trần Hùng.
Trực giác của ông chắc chắn không sai, ngày hôm nay liên mình thành phố Lâm Giang đối mặt với nguy cơ này, ngoại trừ Trân Hùng, chỉ sợ toàn bộ thành phố Lâm Giang cũng không có bất kỳ người nào có thể giải trừ được.
Lúc này, bên trong đám người ồn áo rối loạn một trận.
Cửa ra trận phía bên kia, Lục Đỉnh Thiên chen chúc trong một đám người đi về phía bên này.
Có rất nhiêu người đi theo sau Lục Đỉnh Thiên, đều là người của liên minh thành phố Lâm Giang.
Trong ngực ông ta còn ôm một người phụ nữ.
Một cô gái có dáng người vô cùng thướt tha, yểu điệu gợi cảm.
Thấy cảnh tượng này, Trần Hùng, Hứa Hoàng Nam và Vương Gia Lỗi con cháu đời thứ ba của nhà họ Vương đều đồng thời đứng lên.
Khoảnh khắc nhìn về phía người phụ nữ dựa sát vào Lục Đỉnh Thiên bên kia, sắc mặt mấy người Trần Hùng trở nên hết sức khó coi.
Người phụ nữ này tên là Lý Phượng, tất cả mọi người ở tâng lớp quyền cao chức trọng đều biết, cô ta trước kia là vợ bé của Nguyễn Văn Hạo, chủ nhân nhà họ Tiền.
Nhưng bây giờ Nguyễn Văn Hạo mới vừa bị Lục Đỉnh Thiên cho người đánh chất.
Vậy mà sau đó, người phụ nữ Lý Phượng này lại ôm ấp với Lục Đỉnh Thiên.