Thực ra ngay từ đầu Lôi Vệ đã từ chối lời khiêu chiến của Ngô Trung Kiên, sau đó anh ta lại đột nhiên gọi điện cho Ngô Trung Kiên nói rằng đồng ý khiêu chiến. Cho nên điều này rất không bình thường.
Chỉ là, Ngô Trung Kiên luôn một lòng muốn đánh nhau với Lôi Vệ nên anh ta không quan tâm đến chuyện đó một chút nào.
Mặc dù lúc này có rất nhiều ô tô chạy qua và có rất nhiều người đàn ông mặc đồ đen vây quanh Ngô Trung Kiên và Lôi Vệ nhưng Ngô Trung Kiên vẫn không phát hiện ra có điều gì bất thường.
Anh ta chính là kẻ điên trong giới võ thuật, một khi anh ta đã tiến vào trạng thái tập trung cao độ thì mọi hoàn cảnh môi trường xung quanh sẽ không ảnh hưởng đến cậu ta.
Lúc này trong mắt anh ta chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó chính là Lôi Vệ.
Lôi Cận Vĩ cầm điếu xì gà trong tay bỏ vào miệng hít một hơi dài, trên khuôn mặt loang lổ của ông ta đã hằn lên dấu vết của gió biển.
Có vẻ như tâm trạng của ông ta không tốt. Đôi mắt ông ta còn đỏ hoe như thể vừa mới khóc xong.
Sau đó, Lôi Cận Vĩ chỉ vào Ngô Trung Kiên ở đằng kia và nói: “Bắt cậu ta lại cho tôi.”
“Dạ.”
Ngay sau đó là mấy chục người mặc áo đen to lớn lao về phía Ngô Trung Kiên.
Mặt khác, Lôi Vệ đấm Ngô Trung Kiên một đấm rồi nhanh chóng lui về phía sau mấy bước.
“Đúng là đồ ngốc.”
Lôi Vệ có vẻ hơi thương cảm, sau đó anh ta thả lỏng nắm đấm ra.
“Lôi Vệ, anh làm gì vậy?”
Ngô Trung Kiên hơi bối rối, hoàn toàn không đoán ra được chuyện gì đang xảy ra.
Anh ta và Lôi Vệ đang đánh nhau, tại sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều người như vậy. Hơn nữa, lúc này đã có người rút súng ra nhắm vào bên cạnh thái dương của Ngô Trung Kiên.
Không những chỉ có một khẩu súng mà có tới mấy khẩu. Trước đây nhà họ Lôi ở tỉnh Triều Văn đã chiến đấu với hải tặc, vì vậy không có gì lạ khi gia đình họ có cất giữ những vũ khí kiểu này.
Trước tình hình này, Ngô Trung Kiên không thể phản kháng. Lúc này anh ta vẫn ngẩn ra và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Bắt cậu ta lại... đẫn đi.”
Lôi Cận Vĩ bước tới, giọng nói vang như chuông. Trong giọng điệu có thể nghe thấy một sự đau buồn và tức giận.
“Chết tiệt... mấy người định làm gì?”
Cuối cùng Ngô Trung Kiên cũng có phản ứng, anh ta nhận ra tình hình không ổn liền chỉ cây côn Trạng Nguyên trong tay về phía Lôi Cận Vĩ và Lôi Vệ ở đằng kia: “Ông đây là nhà vô địch trẻ tuổi ở Tây Thục. Sao, trận chiến này còn chưa bắt đầu mà nhà họ Lôi các người đã vội dùng phương thức đê hèn này rồi hay sao?”
“Đừng nói nhảm nữa, dẫn đi.”
Lôi Cận Vĩ đích thân bước tới, dí súng vào gáy Ngô Trung Kiên.
Sau đó, mấy người đàn ông mặc đồ đen liền trói Ngô Trung Kiên lại.
Ngô Trung Kiên không chống cự nổi, anh ta chỉ biết trợn mắt nhìn Lôi Vệ và trong ánh mắt tràn đầy thất vọng: “Lôi Vệ, tôi đã hiểu lầm anh rồi. Anh không xứng làm đối thủ của tôi.”
“Đồ ngu.”
Lôi Vệ lại chửi một câu rồi quay người đi chỗ khác.
Mặc dù mọi người không thể nghe thấy cảm xúc nhỏ nhất trong giọng điệu của Lôi Vệ nhưng lại vô tình phát hiện ra rằng Lôi Vệ không dám nhìn thẳng vào mắt Ngô Trung Kiên.
Chuyện này, thực sự Lôi Vệ rất đáng khinh nên khiến trong lòng Lôi Vệ rất khó chịu.
Vừa rồi nhận được điện thoại của Ngô Trung Kiên, từ tận đáy lòng Lôi Vệ không muốn đấu với Ngô Trung Kiên, bởi vì anh ta không muốn lãng phí thời gian vô ích.
Nhưng sau đó Lôi Cận Vĩ đã yêu cầu Lôi Vệ gọi lại cho Ngô Trung Kiên và ứng chiến.
Sau đó, Lôi Cận Vĩ lợi dụng trận chiến giữa Lôi Vệ và Ngô Trung Kiên mà đã dẫn theo một số lượng lớn đội ngũ tinh nhuệ của nhà họ Lôi đến để bắt sống Ngô Trung Kiên.
Về lý do tại sao Lôi Cận Vĩ lại làm như vậy và tại sao Lôi Vệ lại đồng ý thì bọn họ có những lý do mà Lôi Vệ không thể từ chối.