Hai người bàn bạc qua một chút rồi lái xe đến thẳng trang viện của Thái Tuế.
Mà lúc này, bên trang viện của Thái Tuế, cuộc chiến giữa Dương Đạo và Ngụy Tuấn đã đến hồi cuối.
Mặc dù Ngụy Tuấn đã dùng trọng đao phá vỡ đao pháp chữ thập của Dương Đạo, nhưng điều này cũng không có nghĩa Ngụy Tuấn có thể đánh bại Dương Đạo.
Hơn mười năm, Ngụy Tuấn đang mạnh lên, Dương Đạo cũng giống như vậy, cũng đang mạnh lên.
Cho nên khả năng của Ngụy Tuấn của ngày nay có thể đánh bại Dương Đạo của mười năm trước, nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của Dương Đạo của ngày nay.
Chỉ thấy Dương Đạo vung đơn đao, lấy tốc độ như sấm chớp huơ ra năm đao, sau năm đao này, đao đầu rồng cứng rắn trong tay Ngụy Tuấn liền bị Dương Đạo đánh bay ra.
Trong tay không có đao, Ngụy Tuấn vốn không cách nào ngăn cản được thế tấn công hung dữ mạnh mẽ kia của Dương Đạo, đến bước đường cùng, Ngụy Tuấn dường như đã đoán trước được ông ta sẽ bị một đao kia của Dương Đạo phá nát lồng ngực.
"Mười năm khổ luyện, cuối cùng vẫn bị đánh bại."
Trong lòng Ngụy Tuấn hiện ra một chút cay đắng như vậy, trên thực tế bây giờ ông ta và Dương Đạo đã không còn chênh lệch quá lớn.
Chỉ là giao đấu giữa các cao thủ, cho dù là hơi chênh lệch thì đó cũng là trí mạng.
"Chết đi!"
Mặt Dương Đạo tràn đầy vẻ dữ tợn, một đao cuối cùng, ông ta đã sử dụng toàn bộ sức mạnh của bản thân, chuẩn bị hoàn toàn kết thúc mạng của Ngụy Tuấn.
Mà Ngụy Tuấn cũng không thể nào tránh được một đao này.
"Ngụy Tuấn cẩn thận!"
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Cao Tố Trinh vốn đang đứng bên cạnh lại hét lên một tiếng.
Ngay sau đó liền thấy Cao Tố Trinh dùng tốc độ vô cùng nhanh vọt tới, chắn trước mặt Ngụy Tuấn.
Bụp...
Đao đâm xuống, máu tươi nóng bỏng phun vào mặt Dương Đạo... Toàn bộ hiện trường yên lặng như tờ.
Một đao này của Dương Đạo không đâm vào người Ngụy Tuấn mà là đâm vào người Cao Tố Trinh.
Một đao sức lực to lớn đâm vào ngực Cao Tố Trinh, máu tươi phun ra, trong nháy mắt nhuộm đỏ một mảnh.
Trong miệng Cao Tố Trinh phun ra một ngụm máu lớn, vẻ mặt cô ta lộ vẻ đau đớn, khuôn mặt trang điểm đậm cũng hoàn trở nên không còn chút huyết sắc nào.
Tất cả mọi người đều kinh sợ, bao gồm cả Dương Đạo và Ngụy Tuấn, thậm chí ngay cả sắc mặt Thái Tuế đang ngồi trên ghế thái sư bên kia cũng cứng lại.
Mãi đến một giây sau, mọi người có mặt mới kịp phản ứng lại.
"Tố Trinh."
Ngụy Tuấn trợn mắt, cả khuôn mặt đều cau lại, ông ta hoàn toàn không ngờ sẽ xảy ra cảnh này.
Cao Tố Trinh vì cứu mình mà lại dùng cơ thể bản thân để giúp ông ta chặn một đao trí mạng này của Dương Đạo.
Ngụy Tuấn chỉ cảm thấy cả thế giới đều sụp đổ, ông ta xông lên ôm lấy Cao Tố Trinh, ôm cô ta vào lòng.
"Tố Trinh... Tố Trinh..."
Cao Tố Trinh nằm trong lòng Ngụy Tuấn, máu tươi không ngừng phun ra từ miệng cô ta, cô ta yếu ớt đến mức ngay cả hô hấp cũng cảm thấy như một điều xa xỉ.
"Ngụy Tuấn, sở dĩ năm đó em không đi cùng anh là vì Thái Tuế... ông ta... ông ta không để cho..."
"Đừng nói nữa Tố Trinh, anh biết em có nỗi khổ, anh biết em không thể tự quyết định cuộc đời mình."
Ngụy Tuấn không muốn Cao Tố Trinh nói nữa, bởi bây giờ cô ta thực sự đang rất đau đớn.
"Không, em phải nói, cám ơn anh hôm nay đã tới vì em!"
"Có thể chết trong lòng người em yêu nhất, em đã... mãn nguyện rồi!"