Điện Đức Hoàng

Chương 1297: Thù mới hận cũ



Cao Tố Trinh chỉ cảm thấy giống như đang nằm mơ, điều này đối với cô ta mà nói giống như một trận ảo tưởng, nhưng không ngờ bây giờ ảo tưởng này lại thành sự thật.

Ngụy Tuấn lại đến thật, người đàn ông hàng đêm mong nhớ kia lại thật sự vì cô ta mà đến cướp hôn.

Trong lòng Cao Tố Trinh vô cùng kích động, nước mắt đã ào ào chảy xuống từ lâu.

Sau màn kích động này, cô ta lại càng lo lắng và sợ hại hơn.

Đây là đâu chứ? Đây chính là trang viên của Thái Tuế, là đại bản doanh điện Thái Tuế, Ngụy Tuấn lại một thân một mình muốn đến cướp hôn sao?

Hơn nữa, Ngụy Tuấn có thể đến đây toàn vẹn không tổn hại gì chứng tỏ Thái Tuế đã sớm đoán được Ngụy Tuấn sẽ đến, cho nên ông ta cũng đã sớm sắp xếp xong xuôi tất cả.

Thái Tuế ngồi trên ghế thái sư híp mắt, nhìn về phía Ngụy Tuấn, ông ta vung tay lên, chặn những tên con nuôi định xông về phía Ngụy Tuấn.

Ý tứ của Thái Tuế rất rõ ràng là để cho Ngụy Tuấn đến.

Thái Tuế ra hiệu, tất cả mọi người đều rối rít lùi về phía sau, nhường cho Ngụy Tuấn một con đường.

Ngụy Tuấn đi về phía Cao Tố Trinh, trong mắt ông ta cũng chỉ có Cao Tố Trinh.

Bên kia, Cao Tố Trinh vén khăn cô dâu đội đầu lên, cứ như vậy ngơ ngác nhìn Ngụy Tuấn, nước mắt đã sớm làm ướt lớp trang điểm của cô ta.

Ngụy Tuấn đi tới trước mặt cô ta, cứ như vậy kéo tay cô ta nơi đông người, đơn giản dứt khoát nói ba chữ: "Đi cùng anh."

Hiện trường lại nổ ra một trận bàn tán kịch liệt, người này quá ngông cuồng rồi, lại dám trắng trợn tới cướp hôn như vậy, phải biết chú rể là Dương Đạo Song Đao chứ.

Khóe miệng Dương Đạo nhẹ nhàng co quắp một cái, mặc dù ông ta cũng nghĩ đến sau đó sẽ xảy ra cảnh này nhưng lúc này trong lòng ông ta đã sớm dâng lên một cơn tức giận.

Ngụy Tuấn muốn dẫn Cao Tố Trinh đi, nhưng Cao Tố Trinh lại đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

"Em không muốn sao?" Ngụy Tuấn nhíu mày.

Cao Tố Trinh lại liên tục lắc đầu, nói: "Ngụy Tuấn, em rất vui vì anh đã đến, nhưng hôm nay anh không nên đến."

"Anh đi đi, em đã là vợ của Dương Đạo, hôm nay em tuyệt đối sẽ không rời đi với anh đâu."

"Cái gì?"

Trong lòng Ngụy Tuấn run lên, mười năm trước Cao Tố Trinh nhẫn tâm từ chối mình, hôm nay cô ta vẫn muốn như vậy sao?

"Tố Trinh, em..."

"Cút, anh cho tôi cút!"

Cao Tố Trinh muốn hất tay Ngụy Tuấn ra nhưng Ngụy Tuấn lại nắm chặt cô ta không buông.

Người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, sở dĩ Cao Tố Trinh làm như vậy, trên thực tế chính là muốn bảo vệ Ngụy Tuấn.

Hôm này Ngụy Tuấn quả thực không nên đến, bởi ông ta sẽ không đi được, trên thực tế cho dù bây giờ Cao Tố Trinh có bảo Ngụy Tuấn cút đi nhưng Ngụy Tuấn cũng không còn cơ hội để rời đi.

"Buông vợ tôi ra."

Giọng Dương Đạo lạnh như băng trầm thấp vang lên, sau đó đẩy tay Ngụy Tuấn ra, ngay sau đó Dương Đạo thuận thế kéo Cao Tố Trinh về phía mình.

Ngụy Tuấn gạt tay sang một bên, trên người ông ta đã tràn ngập một luồng sát khí.

"Đừng động vào người phụ nữ của tôi."

Ngụy Tuấn gầm nhẹ một tiếng, đánh một quyền về phía Dương Đạo, Dương Đạo tránh được, sau đó cũng đánh trả một quyền.

Sau khi giao thủ qua loa, hai người lùi về hai bên.

"Đã như vậy, thù mới hận cũ, vậy thì cùng tính một lượt đi."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv