Thế nhưng ngay lúc ông ta vung dao xuống thì đột nhiên nghe thấy một tiếng keng chói tai vang lên.
Bỗng nhiên có một bóng người đứng chắn trước mặt Đồ Phu, một thanh đao màu xám tro bụi bặm va chạm với con dao giết heo trên tay tên Đồ Phu, vững vàng ngăn con dao kia hạ xuống.
Tuy Đồ Phu đã lùi về sau nhưng ông ta vẫn cảm nhận được cổ tay mình run lên nhè nhẹ vì chấn động. Trong khi đó, bóng người ở đối diện chỉ hơi lùi về một bước, sau đó lại ung dung chỉnh thanh đao màu xám tro trong tay ngay ngắn.
"Anh là ai? Sao lại có mặt ở đây?"
Đồ Phu cảm thấy có hơi không không hiểu thấu. Trong lúc ông ta còn đang sững sờ, bên cạnh đột nhiên có mấy bóng người lao ra.
Mỗi nhân vật này đều có thực lực không hề tầm thường, bọn họ phối hợp với người cầm thanh đao bụi bặm màu tro vừa xuất hiện, chỉ trong chớp mắt đã đồng thời vây quanh và tấn công tên Đồ Phu.
Bang bang bang...
Những nắm đấm liên tục rơi lên người tên Đồ Phu như một cơn mưa xối xả. Có lẽ nếu so về thực lực cá nhân thì Đồ Phu mạnh hơn bất kỳ người nào trong số bọn họ nhưng đáng tiếc ông ta không đánh lại khi bị nhiều người cùng lúc phối hợp vây đánh như vậy.
Trong lúc Đồ Phu bị đám người nện cho váng đầu, ông ta nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đứng chắn trước mặt mình, sau đó lại vươn tay vung thêm một đấm, trực tiếp đấm Đồ Phu bay ra ngoài.
"Anh là Thái Sơn!"
Đồ Phu nặng nề tiếp đất, cảm thấy cơ thể mình giống như bị một chiếc xe tải đâm phải, ông ta loạng choạng đứng dậy, nhìn Thái Sơn đứng đối diện với vẻ mặt khó tin.
Ở phía đối diện không chỉ có Thái Sơn, mà còn có Khôi Huy Thiệu, Thịnh Quân, Tưởng Môn Thần và Lâm Tiểu Phong... Những người này đều là thành viên của Hang Sói.
"Giết hết toàn bộ."
Thịnh Quân gầm nhẹ một tiếng, năm người đồng loạt ra tay tấn công tên Đồ Phu bị thương nặng một lần nữa. Về cơ bản thì bọn họ cũng chẳng tốn bao nhiêu sức lực thì đã đẩy ngã Đồ Phu xuống vũng máu.
Cùng lúc đó ở một phía khác, tên Nông Phu cũng có chút thất thần, thậm chí ông ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Rõ ràng những người bọn họ mang theo sắp thắng trận này rồi. Nhưng đột nhiên lại có một đám người điên xuất hiện ngay lúc mấu chốt.
Những người này giống như bị mất trí vậy, cứ bất chấp hết tất cả lao lên, mỗi một chiêu thức hay động tác vung ra đều muốn lấy mạng người khác.
Mỗi người bọn họ đều có dáng vẻ mạnh mẽ và quyết đoán vô cùng, những cao thủ thuộc Tập đoàn Ngọc Tề mà ông ta mang theo hoàn toàn không thể so sánh được.
Một ý nghĩ kinh hoàng thoáng qua trong đầu tên Nông Phu, ngay giây tiếp theo đó, ông ta bỗng nhiên cảm thấy hoảng sợ.
Đây là một cái bẫy. Vương Bái và những người khác chẳng qua chỉ là mồi nhử. Bên kia đã dự đoán được đêm nay Tề Thiên sẽ cử người đến chặn giết đám người Vương Bái để thị uy với Trần Hùng và Viên Trọng Chi.
Bởi vì đã đoán trước được chuyện này nên đối phương đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, mục đích là muốn đánh ngược vào mặt Thái Tuế.
"Chết tiệt, không ổn rồi."
Nhận thấy tình hình không ổn, tên Nông Phu không có ý định ở lại đây nữa. Ông ta mạnh mẽ dùng vũ lực để đẩy lùi vài thành viên của Hang Sói để chuẩn bị chạy trốn khỏi đây.
Thế nhưng ngay đúng lúc này, bất ngờ có một thanh đao chém về phía ông ta. Tên Nông Phu vung chiếc rìu trong tay chống trả theo bản năng nhưng rồi thanh đao thứ hai đã nối tiếp sát gót, sau đó là thanh đao thứ ba lao tới.
Sau ba nhát chém, tên Nông Phu buộc phải dừng lại. Ông ta nhìn người đàn ông đối diện với vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn khiếp sợ, gọi tên anh ta: "Phó Quân Diệt!"
Phó Quân Diệt hừ lạnh một tiếng nói: "Tên chó của Thái Tuế, xem hôm nay tao đánh chết mày như thế nào."
Phó Quân Diệt giơ đao lao về phía Nông Phu, cuộc chiến giữa hai diễn ra hết sức căng thẳng.
Một phút sau, vết thương cũ trên cơ thể Phó Quân Diệt nứt toát ra, đồng thời bả vai lại bị tên Nông Phu dùng rìu chặt xuống một lần nữa, khiến xương vai của anh ta gần như vỡ vụn.
Mặt khác, tên Nông Phu bị Phó Quân Diệt chém ba nhát. Mỗi một đao đều chém vào nơi chí mạng, ông ta ngã gục xuống đất và chết hoàn toàn.