Điện Đức Hoàng

Chương 1267: Đến thăm sư phụ



Ngô Bán Cung đang dẫn theo Ngô Trung Kiên tới bên kia hồ.

Cùng với một tiếng như vậy của ông ta, Lục giáp phủ Trạng Nguyên đều rối rít dừng động tác trong tay lại.

Bên kia Thái Tuế cũng híp mắt một cái, nói: "Tất cả dừng lại."

Theo lời căn dặn của Thái Tuế, lúc này đám lão mù cũng đều dừng lại.

Tôn Tề Thiên đi đến bên cạnh Thái Tuế, nhỏ giọng nói: "Cha nuôi, chúng ta cứ nhân cơ hội này hôm nay một lần hành động tiêu diệt hết phủ Trạng Nguyên."

Thái Tuế đột nhiên quay đầu lại nhìn Tôn Tề Thiên một cái, ánh mắt lạnh như băng khiến cho Tôn Tề Thiên chợt lạnh sống lưng, Tôn Tề Thiên vội vàng lui qua một bên, không dám nói nhiều nữa.

"Muốn tiêu diệt phủ Trạng Nguyên Tây Thục, con thực sự cho rằng cha là thần sao? Tôn Tề Thiên, quản tốt miệng con đi!"

Thái Tuế nói ý vị thâm trường, đúng là nếu hôm nay bọn họ muốn tiêu diệt gia tộc quyền thế trăm năm này vậy thì quả thực phải có chút thiên phương dạ đàm.

Đồng thời, trong những lời này của Thái Tuế dường như còn kèm theo một lớp hàm ý khác nữa, dường như ông ta muốn nói với Tôn Tề Thiên đừng thử đùa giỡn, thông minh vặt trước mặt ông ta.

"Dạ, cha nuôi."

Tôn Tề Thiên cúi đầu, thầm run sợ, trong lúc vô tình, một giọt mồ hôi rơi xuống sau gáy ông ta.

Cùng lúc đó, Ngô Bán Cung cũng vừa đi tới chỗ Thái Tuế.

Đối diện với Ngô Bán Cung, Thái Tuế liền lộ ra biểu hiện tôn trọng hiếm có.

"Ông Ngô dạo này có khỏe không?" Thái Tuế chắp tay, cười nói với Ngô Bán Cung.

Ngô Bán Cung cười đáp: "Ăn ngon, ngủ ngon, không cần Thái Tuế phải lo lắng. Hôm nay, ông đến phủ Trạng Nguyên Tây Thục của tôi có phải muốn đặc biệt đến xem xem lão già tôi đã chết hay chưa không?"

"Ha ha, ông Ngô cứ nói đùa."

Thái Tuế ngửa đầu cười to, nói: "Thăm hỏi ông Ngô tất nhiên là cần, nhưng lần này tôi đến còn có một chuyện khác, tôi nghĩ trong lòng ông Ngô cũng biết rốt cuộc tôi muốn đến làm gì phải không?"

Ngô Bán Cung khẽ cau mày.

Thái Tuế tiếp tục cười nói: "Nhắc tới, tôi cũng từng được lão Trạng Nguyên dạy dỗ, cũng coi như là nửa học trò của ông ta, cho nên trong mười năm bị nhốt trong tháp quả thật là tôi rất nhớ mong sư phụ."

"Do đó hôm nay vừa ra khỏi tháp, tôi liền ngựa không ngừng vó chạy tới là muốn thăm sư phụ một chút."

Thái Tuế vừa nói xong những lời này, những tên con nuôi sau lưng ông ta đều vô cùng kinh ngạc, thậm chí khiếp sợ trong lòng!

Đồng thời phía đối diện, con ngươi Lục giáp phủ Trạng Nguyên cũng hơi co rút một cái, chỉ có biểu hiện của Ngô Bán Cung là vẫn còn được xem là ổn định.

Lão Trạng Nguyên trong miệng Thái Tuế chính là chỉ vị võ Trạng Nguyên cuối triều Thanh Ngô Viễn Lưu, sự tồn tại gần như được xem là thần thoại ở phía nam cách đây hơn nửa thế kỷ.

Mà năm nay Thái Tuế chưa tới năm mươi tuổi, lại còn nói mình là nửa học trò của lão Trạng Nguyên, điều này nghe đúng là vô cùng lạ lùng.

Như vậy hai người hoàn toàn giống như người của hai thời đại khác nhau.

Hơn nữa, bây giờ Thái Tuế còn nói muốn đến thăm lão Trạng Nguyên là trò đùa gì vậy?

Theo như tính toán, nếu lão Trạng Nguyên Ngô Viễn Lưu còn sống, năm nay cũng xấp xỉ hơn một trăm ba mươi tuổi, hỏi thử trên đời này, ai có thể sống đến hơn một trăm ba mươi tuổi?

Nhưng lời của Thái Tuế chắc chắn không phải không có căn cứ, không có lửa làm sao có khói, nếu ông ta đã nói như vậy, vậy không phải đã nói rõ, lão Trạng Nguyên hơn một trăm ba mươi tuổi thực sự vẫn còn sống.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv