Lạc Chấn Nam ở một bên khác nói: “Tin tức mới nhất, đi cùng anh ta đến đây còn có nhà họ Viễn ở Tam Giang, nhà họ Kiều ở Trung Nhã cũng đang có động tĩnh. Bọn họ âm thầm điều nhiều người đến đây như vậy, e rằng tiếp theo sẽ có một kế hoạch lớn. Rất có khả năng bọn họ tính kế nhà họ Tô xong, mục tiêu tiếp theo chính là tập đoàn Ngọc Tề của chúng ta.”
Tôn Ngọc Vinh đã không thể nhịn được nữa rồi, nói: “Đồ chó Nhật, muốn đấu với tập đoàn Ngọc Tề chúng ta sao, nó lấy cái gan này ở đâu ra vậy chứ? Nếu như không dạy dỗ nó một chút, thì nó sẽ thật sự nghĩ rằng chúng ta là mèo bệnh mất.”
“Chủ tịch, chuyện này giao cho tôi làm đi, trong vòng ba ngày, tôi sẽ khiến nhóm người Trần Hùng kia cút khỏi Tô Hàng.”
Vừa nói xong, Tôn Ngọc VInh tức giận muốn xông ra ngoài, nhưng lại bị Tôn Tề Thiên gọi lại: “Đứng lại cho tôi.”
“Anh.”
“Đừng mẹ nó gọi tôi là anh.”
Tôn Tề Thiên gầm lên một tiếng: “Những lời tôi nói với cậu đều như gió thoảng qua tai sao? Ngồi xuống cho tôi.”
“Con mẹ nó.”
Tôn Ngọc Vinh rất không vui lầm bẩm một tiếng: “Lửa sắp đốt đến lông mày rồi...”
Tôn Tề Thiên vỗ một cái vào mặt Tôn Ngọc Vinh, thấy anh trai mình thật sự tức giận, anh ta không dám nói thêm câu nào nữa.
Sau đó, Tôn Tề Thiên nhìn về phía sáu thành viên hội đồng quản trị có mặt, nói: “Có phải mọi người đều có cách nghĩ giống như Tôn Ngọc Vinh, muốn đi chọc tên Trần Hùng kia, cảnh cáo anh ta đúng không?”
Sáu thành viên hội đồng quản trị đều không trả lời, nhưng loại im lặng này gần như là thừa nhận.
Chỉ có Cao Tố Tranh nói: “Chuyện này không còn nhiều thời gian nữa rồi. Lúc trước, tôi cảm thấy mọi người đều có thể nhịn được đúng không, nhưng hiện tại động cơ của tên Trần Hùng kia đã tương đối rõ ràng rồi. Rồng mạnh không thể áp được rắn nhà, chúng ta không cần phải để tên Trần Hùng này vào trong mắt.”
“Hơn nữa, một khi chuyện này hoàn thành, chúng ta chỉ cần phải quan tâm đến một tên Trần Hùng, vì trút giận mà làm hỏng cả ván cờ, trách nghiệm này không phải ai cũng có thể gánh được đâu.”
Lời nói của Cao Tố Tranh khiến tất cả mọi người có mặt đều nhận ra được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Quả thật, trước khi hoàn thành chuyện kia, tập đoàn Ngọc Tề tuyệt đối không thể xảy ra xung đột với bất kỳ người nào. Đặc biệt lần này bọn họ đang đối mặt với một kẻ địch không biết đến lai lịch mà còn rất mạnh nữa. Dưới loại tình huống này, vì để bảo đảm chuyện đó được tiến hành thuận lợi, bọn họ tuyệt đối không thể làm việc vội vàng được.
“Mông Diệc.” Tôn Tề Thiên gọi một tiếng.
“Vâng, chủ tịch.” Mông Diệc tiến lên.
“Trông chừng Tôn Ngọc Vinh, nếu như cậu ta dám làm loạn, đi gây rối với Trần Hùng, thì đánh gãy chân cậu ta cho tôi.”
“Vâng.”
Mông Diệc có lực chiến đấu xếp thứ hai trong ba vương bài của tập đoàn Ngọc Tề, anh ta có một đặc điểm, chính là tuyệt đối trung thành với Tôn Tề Thiên.
Tôn Tề Thiên nói cái gì, anh ta sẽ làm cái đó, cho dù ông trời của cản trước mặt anh ta, anh ta cũng sẽ không hề do dự mà lao lên trước. Truyện Hệ Thống
Đồng tử Tôn Ngọc Vinh co rút lại, mặc dù trong lòng không vui, nhưng cũng không dám nói gì cả.
Vốn dĩ anh ta thật sự định đi gặp mặt tên Trần Hùng kia, nhưng bây giờ có Mông Diệc trông chừng anh ta, anh ta thật sự không dám làm loạn. Tên này sẽ không quan tâm xem anh ta có phải là em trai ruột của Tôn Tề Thiên đâu.
Tôn Tề Thiên lại đi đến trước cửa sổ, nói: “Mọi người đều nghe rõ cho tôi, chuyện liên quan đến tên Trần Hùng kia, tạm thời đặt sang một bên, trước khi hoàn thành chuyện kia, tất cả mọi chuyện khác đều đặt sang một bên hết cho tôi.”
“Nghe rõ chưa?”
“Rõ rồi.”
Sáu thành viên hội đồng quản trị đều lần lượt gật đầu, không ai dám làm trái lệnh Tôn Tề Thiên, bởi vì chuyện đó đối với tập đoàn Ngọc Tề mà nói, thật sự quá quan trọng.