Bên này, Tô Cẩn Lương giận đến không thể nén được.
Cô ta nhìn đám người Trần Hùng cùng với Viễn Trọng Chi ở bên kia, trong mắt của cô ta gần như là sắp phun ra lửa vậy.
"Gọi người, giết bọn họ cho tôi."
Tô Cẩn Lương ngay lập tức nói với Tô Thiên Du và Tô Hiểu Tư ở bên cạnh, nhưng hai người bọn họ đều hơi do dự.
"Các người còn ngây ra đó làm gì nữa, giết chết anh ta."
Tô Cẩn Lương vung một cái bạt tai lên trên mặt Tô Thiên Du: "Tuy Trần Hùng đã đánh bại Từ Vân, nhưng chính anh ta cũng bị thương, bao vây đám người Trần Hùng lại cho tôi, xử lý bọn họ."
Chỉ một thoáng bên trong đám người đột nhiên có hơn ba mươi người lao tới, mỗi một người đều là cao thủ hạng nhất.
Trong tay bọn họ có cầm vũ khí, tựa như hổ rình mồi nhìn đám người Trần Hùng.
Mà quần chúng khác ở xung quanh lại rất tự giác mà thối lui qua một bên, bọn họ biết, tiếp theo đây là lúc giải quyết ân oán của nhà họ Tô và Trần Hùng.
Vừa rồi Từ Vân mới lên có nửa trận, nếu Từ Vân không thể thông qua nửa trận trước mà giải quyết được trận phân tranh này, vậy thì nửa trận sau này, cũng chỉ có thể dựa vào tự nhà họ Tô giải quyết mà thôi.
"Làm sao, muốn cá chết lưới rách à?"
Trần Hùng dùng tay gảy một vài rong biển dính trên quần áo của mình, anh híp mắt lại nhìn về phía Tô Cẩn Lương ở bên kia, anh cười rồi nói: "Tô Cẩn Lương, cô cho là chỉ dựa vào mấy người này của cô, là có thể đối phó được tôi rồi?"
"Hừ."
Tô Cẩn Lương hừ lạnh một tiếng, cô ta nói: "Trần Hùng, nói thế nào thì họ Tô tôi cũng là gia tộc quyền thế bậc nhất ở phía nam, cái gọi là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Hôm nay anh chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ."
"Phải không?"
Trần Hùng cười nói: "Cô thật sự muốn tôi chết như vậy sao?"
"Đầu tiên là anh giết em trai của tôi, rồi giết cha của tôi, sau đó lại diệt chú hai của tôi, anh nói tôi có muốn anh chết không?"
"Thật đúng là người phụ nữ không biết xấu hổ."
Trần Hùng dùng sức vỗ một cái lên trên trán của mình, anh liên tục lắc đầu. Truyện Ngược
"Tô Cẩn Lương, Tô Văn Mãnh là chính tay cô giết chết, cha cô là bị cô lập kế cho chết, thậm chí chú hai của cô Tô Quang Huy, cũng là do bỏ tiền thuê lính đánh thuê quốc tế đối phó với ông ta. Cô xem sao cô lại có thể đổ hết tất cả mấy cái này lên trên đầu tôi được chứ?"
"Cô làm như vậy, thật sự rất không phúc hậu."
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở xung quanh đều ngẩn ra.
Tô Thiên Du theo bản năng lên tiếng, hỏi: "Gia chủ, lời nói anh ta nói, là thật sao?"
Tô Cẩn Lương lật tay tát một cái lên trên mặt của Tô Thiên Du, hôm nay anh ta đã là lần thứ ba bị Tô Cẩn Lương tát tai rồi, cho dù trong lòng anh ta rất là phẫn nộ, nhưng Tô Thiên Du cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
"Anh là thằng ngu hả?"
Tô Cẩn Lương quát lớn một tiếng, cô ta nói: "Nhìn không ra đây là Trần Hùng cố ý châm ngòi ly gián sao? Sao Tô Cẩn Lương tôi lại có thể làm ra cái loại chuyện không bằng heo chó này được chứ hả?"
Tô Thiên Du thối lui qua một bên, Tô Cẩn Lương vẫn đang rít gào một tiếng: "Các người còn ngây ra đó làm gì nữa, còn không mau giết chết bọn chúng đi cho tôi."
Hơn ba mươi tên lính tinh nhuệ của nhà họ Tô xông về phía đám người Trần Hùng ở bên này.
Mà Ngụy Tuấn thì đã rút thanh kiếm Thiên Long mà ông ta luôn mang theo bên người ra, Ngô Trung Kiên cũng đã chuẩn bị đánh nhau, anh ta cũng đang chuẩn bị rút thanh Trạng Nguyên Côn kia ra.
Nhưng Trần Hùng lại chỉ cười lắc đầu với bọn họ.
Ngay đúng lúc này, một chiếc thuyền ca nô ở ven hồ bên kia lái tới bên này nhanh như chớp, cuối cùng thì dừng lại bên cạnh hòn đảo nhỏ này.
"Tô Cẩn Lương, trò chơi kết thúc rồi."
Ngay lúc một giọng nói vang lên như vậy, tất cả mọi người ở đây đều ngây dại.