Hình như là Tô Cẩn Lương đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hỏi: "Thay một bộ quần áo màu trắng? Vậy cái tên hòa thượng kia ở trong miệng của mấy người, ông ta mặc quần áo màu gì?"
"Màu đen."
Trần Hùng trả lời: "Quần áo màu đen, Tô Cẩn Lương, cô thật sự không có làm chuyện này?"
Trần Hùng vừa nói, vừa lấy điện thoại di động ra, mở ứng dụng chụp ảnh ra, hướng điện thoại về phía hòa thượng chụp một tấm ảnh, sau đó trực tiếp gửi qua cho Lâm Ngọc Ngân, sau đó thông qua điện thoại di động của Lâm Ngọc Ngân, gửi hình ảnh cho Đặng Văn Vũ.
Rất nhanh, điện thoại của Trần Hùng vang lên, bên kia truyền đến âm thanh của Đặng Văn Vũ: "Ngài Hùng, cái tên hòa thượng đến Ngọc Thanh lúc trước không phải là người ở trong hình."
"Không phải là một người sao?"
Trong lòng Trần Hùng kêu lộp bộp một tiếng: "Chắc chắn?"
"Chắc chắn."
"Được."
Trần Hùng cúp điện thoại, than thở trong lòng, xem ra lần này là gây ra chuyện cười rồi.
Nhưng mà từ trước đến nay ở thành phố Bình Minh cũng chưa từng nghe nói qua hòa thượng mặc áo đen nào cả, vậy rốt cuộc là người này chui ra từ nơi nào đây?
Tô Cẩn Lương ở bên này tức giận nhìn Trần Hùng, nói: "Trần Hùng, Thích Trùng bình thường ngay cả một con kiến cũng đều không dám giết, chứ đừng nói là giết người, tôi biết cái tên hòa thượng áo đen trong lời nói của mấy người là ai."
Lúc này Trần Hùng đã xác định được là mình hiểu lầm Tô Cẩn Lương, cho nên ý muốn giết người ở trong mắt của anh cũng từ từ biến mất.
"Là người nào?" Trần Hùng hỏi.
Tô Cẩn Lương hít sâu một hơi, nói: "Trần Hùng, bây giờ Thích Trùng nhà tôi bị thương nặng như vậy, tôi muốn anh lập tức đưa anh ấy đến bệnh viện, chờ sau khi tôi xác định được là Thích Trùng không có làm sao, tôi sẽ nói cho anh biết cái người hòa thượng áo đen kia là ai."
“Cô không có tư cách nói điều kiện với tôi.". Truyện Điền Văn
Trần Hùng bóp cổ Tô Cẩn Lương một phát, hòa thượng đứng bên cạnh không đề phòng chút nào đánh tới, nhưng mà lập tức bị Trần Hùng đá bay một phát ra ngoài.
"Nói cho tôi biết, gã ta là ai?"
"Đưa Thích Trùng... Đưa anh ấy đến bệnh viện!"
Dường như là Trần Hùng đã đánh giá thấp tình cảm của Tô Cẩn Lương đối với hòa thượng, thật sự là rất khó tưởng tượng được, loại con gái quậy phá không ai bì nổi giống như cô ta, trái tim lại cũng có thể sẽ để ý đến một người như thế.
Trần Hùng nghe ra được sự kiên quyết từ trong giọng nói của Tô Cẩn Lương, cuối cùng anh vẫn thả Tô Cẩn Lương xuống, sau đó dặn dò Trương Văn Long đứng ở phía sau lưng nói: "Đưa cái tên hòa thượng này đến bệnh viện đi, ngoài ra bảo tất cả mọi người ở phía ngoài giải tán hết đi."
"Vâng, anh Hùng."
Đám người Trương Văn Long rất ngoan ngoãn gật đầu một cái, trước tiên giải tán đám người ở người bên ngoài, hơn nữa còn chuẩn bị đưa hòa thượng đến bệnh viện.
"Cô chủ, cô đi cùng tôi đi."
Hòa thượng cũng không muốn rời khỏi Tô Cẩn Lương vào lúc này, nhưng Tô Cẩn Lương chỉ cười nói: "Thích Trùng, đi bệnh viện đi, không cần phải lo lắng cho tôi."
"Nhưng mà cô chủ."
"Đây là mệnh lệnh."
Hòa thượng vẫn không muốn như cũ, cho đến khi Trần Hùng đập một dao vào sau gáy của người này, anh ta trợn to hai mắt rồi trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"Đưa đi."
Trần Hùng dặn dò một tiếng, sau đó nhìn Tô Cẩn Lương nói: "Bây giờ cô lập tức nói cho tôi biết cái tên hòa thượng áo đen đó là ai."
Tô Cẩn Lương nói: "Anh chờ tôi một chút, tôi lên trên tầng lấy ít đồ."