Tần Khả lạnh nhạt liếc cậu ta.
“Nếu như muốn nhốt học trưởng, vậy trong một khoảng thời gian dài trước khi tôi tới đây, người kia có rất nhiều cơ hội, nhưng lại không xuống tay. Mà nếu như muốn nhốt tôi, coi như là tôi đã đắc tội với vị học trưởng học tỷ nào đó của Ban Văn Nghệ, tôi nghĩ dưới tình huống biết anh đang ở đây người đó cũng không dám —— Nhốt luôn cả anh ở trong này đâu nhỉ?”
Khóe miệng Tần Khả hơi cong, lộ ra một ý cười cực kỳ lạnh nhạt
—— vẫn là vẻ đẹp vô hại, nhưng Cao Hạo nhìn thấy đột nhiên trong lòng chợt lạnh.
Cậu ta há miệng, muốn giải thích gì đó, lại phát hiện trong lời nói của cô gái ấy, thế nhưng không chừa lại cho cậu ta chút lỗ hổng nào.
Cao Hạo cắn răng thầm oán hận.
——
Tần Yên dám nói Tần Khả ngây thơ vô tri?
Theo như cậu ta thấy, rõ ràng Tần Yên ngu xuẩn hơn Tần Khả gấp mấy lần!
“Học muội Tần, em đừng hiểu lầm, anh…”
“Bây giờ tôi chỉ muốn biết.”
Mặt mày Tần Khả lạnh lẽo, ngắt lời Cao Hạo.
“Nửa đêm học trưởng Cao Hạo ở đây, tìm người nhốt mỗi tôi và anh ở trong phòng —— rốt cuộc là muốn làm cái gì!”
Cô hít sâu một hơi, giọng nói như mang theo tia run sợ ——
“Anh không sợ, ngày mai ra ngoài tôi sẽ đi nói với thầy giáo sao?” Cao Hạo luống cuống.
Cậu ta cười vội vàng tìm cách chối bỏ, “Học muội Tần Khả, anh không có ý khác, thật sự! Hơn nữa chuyện này…”
Cậu ta giống như nhớ tới cái gì, giọng nói đều tăng lên không ít.
“Chuyện này căn bản không phải do anh lập nên! Là Tần Yên! Tối hôm qua chị em Tần Yên liên lạc với anh —— Em nhìn di động của anh đi, di động của anh vẫn còn ghi lại nhật ký trò chuyện của cả hai đây! Đây đều là cô ta dạy anh —— Cô ta nói em thích anh, cho nên muốn chủ động tạo một cơ hội, tác hợp một chút, giúp anh và em đến với nhau!”
Sắc mặt Tần Khả tối đen.
Qua một lúc lâu cô mới khàn giọng mở miệng, “Giúp tôi?”
Giọng điệu cô gái nhỏ mang theo tia trào phúng run sợ và đau xót.
“Giúp tôi thế nào? Bôi nhọ tôi thích anh, nhốt tôi và anh chung một phòng, chờ ngày mai tất cả mọi người Ban Tin Tức tới đây thấy chúng ta ở chung cả một buổi tối, chưa đến một ngày những lời đồn đãi xôn xao về chúng ta sẽ loan đi khắp trường —— cái này mà gọi là giúp tôi?”
Tần Khả đột nhiên đứng lên, giọng điệu gần như mang theo tiếng khóc nức nở.
“Chị ấy rõ ràng muốn hủy hoại tôi!”
Cao Hạo sợ hãi run cầm cập.
Nghe những gì Tần Khả nhắc tới, cậu ta mới phát hiện mục đích thật sự phía sau hành động này của Tần Yên —— Tần Khả nói không sai, Tần Yên rõ ràng chính là muốn mượn tay cậu ta huỷ hoại Tần Khả.
Tức khắc sắc mặt Cao Hạo đen xuống.
“Cái người điên này, chẳng lẽ chỉ bởi vì anh không theo đuổi cô ta… Nên cô ta muốn trả thù như vậy sao…”
Tần Khả căn bản không thèm để ý đến Cao Hạo như người bệnh thần kinh mãi lẩm bẩm cái gì đó.
Cô chỉ nhân lúc đối phương chưa chú ý tới, duỗi tay ngắt cuộc trò chuyện trên di động kẹp giữa ngực mình và bản vẽ thiết kế, sau đó nhanh chóng nhét điện thoại vào trong túi.
Làm xong tất cả, trong mắt cô gái nhỏ những cảm xúc sợ hãi, khổ sở, giống như thủy triều tan biến đi.
Cuối cùng lực chú ý của Cao Hạo mới quay về đây.
Cậu ta nhìn cô gái nhỏ trong phòng, ánh mắt không ngừng mập mờ, tầm mắt từng chút miêu tả thân hình của cô gái nhỏ.
Như một bông hoa ở độ tuổi rạng rỡ nhất, non nớt, xinh đẹp, nụ hoa chờ được giải phóng. Cô gái nhỏ có ngũ quan xinh đẹp bỏ xa những người bạn cùng lứa tuổi, ánh đèn trong phòng càng làm tôn lên mỗi một tấc da, càng thêm trắng nõn đẹp đẽ, vô cùng mịn màng.
——
Cô gái nhỏ xinh đẹp như vậy, lại nói rằng cô không thích cậu ta.
Cao Hạo rất rõ ràng, sau chuyện tối nay, Tần Khả tuyệt đối sẽ không có khả năng gần gũi với cậu ta.
Về điểm này trong lòng cậu ta tham lam suy nghĩ, như là cành cây khô bóp méo bị ăn mòn leo lên, chậm rãi quấn chặt trái tim cậu ta. Dường như bên tai có thêm một giọng nói, nói cho cậu ta biết “Đây là cơ hội cuối cùng được gần gũi với mỹ nhân của mày”, mê hoặc cậu ta không cầm lòng nổi bước lên một bước.
Đáy lòng Cao Hạo đang suy nghĩ gì, Tần Khả liếc mắt liền có thể hiểu rõ.
Cô chán ghét nhíu mày lại.
“Học trưởng, tôi khuyên anh đừng làm cái ý tưởng không thích hợp đó.”