Sau bữa cơm tối ngày hôm sau, Tần Khả nhận được tin nhắn thông báo buối tối 9 giờ Ban Tin Tức họp.
Lúc đó cô đang trên đường về kí túc xá với Cố Tâm Tình, tiếng tin nhắn vang lên, Cố Tâm Tình khẩn trương cả ngày lập tức vèo một cái quay đầu lại, gắt gao nhìn thẳng vào di động của Tần Khả.
Tần Khả bị hành động của cô nàng chọc cười. “Cậu có cần khẩn trương đến vậy không?” Cố Tâm Tình nghe vậy khổ sở nhăn mặt lại.
“Khả Khả, rõ ràng là tớ nên hỏi cậu mới đúng? Chuyện lớn như vậy, bị tính kế khó chịu như thế, làm thế nào mà một chút cậu cũng không khẩn trương?”
“Cũng không phải là tớ làm chuyện xấu, tại sao tớ phải khẩn trương?”
Tần Khả mỉm cười.
Cố Tâm Tình dựng thẳng ngón cái lên với cô, “Coi như cậu không để ý tới. Nhưng nếu tớ biết có người ‘Nhớ thương’ tớ như vậy, khẳng
định buổi tối tớ sẽ ngủ không yên.” Tần Khả cười cười, không nói chuyện. ——
Kiếp trước đã từng thấy qua một mặt hung ác không từ thủ đoạn nào của Tần Yên, lúc này đối với một thủ đoạn nhỏ như vậy, cô thật sự không thấy có gì bất ngờ.
“Thế nào, Khả Khả, có phải…?”
“Ừ.” Tần Khả thản nhiên gật đầu, xem xong liền cất di động.
“…”
Vẻ mặt Cố Tâm Tình phức tạp, “Tần Yên đối xử với cậu cũng quá tần nhẫn, coi như các cậu không có quan hệ huyết thống, dù sao cũng đã quen biết nhiều năm, loại chuyện này mà chị ta cũng có thể làm…”
Tần Khả không bàn luận thêm.
Chỉ là sau một đoạn đường đi về ký túc xá, Tần Khả đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, lấy điện thoại của mình ra, mở nhật kí cuộc trò chuyện tối hôm qua của mình và Cố Tâm Tình.
Ngón tay cô di chuyển, xóa hết cuộc trò chuyện.
Ở bên cạnh Cố Tâm Tình nhìn thấy.
“Cậu là lo lắng…?”
Tần Khả hơi mỉm cười, khóe miệng khẽ nâng lên.
“Phòng ngừa vạn nhất.”
Cố Tâm Tình hoàn toàn bị thuyết phục bởi sự cẩn thận của cô.
Hai người đi đến đường cát bên cạnh phòng học khu A, mới vừa đi xuống bậc thang, Cố Tâm Tình mắt cũng không nháy đụng vào khuỷu tay của Tần Khả.
Tần Khả hiểu ý, giương mắt.
“Tiểu Khả.”
Tần Yên cười từ cửa kí túc xá của các cô bước tới chỗ Tần Khả.
“Chị đã chờ em rất lâu đấy.”
Ánh mắt Tần Khả lóe lên.
Cô nhìn chăm chú vào Tần Yên, còn có nụ cười dịu dàng lại sáng sủa trên gương mặt kia —— Nếu như không phải đã hết sức thất vọng với người này từ trước, cô nghĩ mình nhất định sẽ nhịn không được mà hỏi Tần Yên rốt cuộc tôi đã làm cái gì, mà lại khiến chị hận tôi đến tận xương cốt như vậy, ước gì hóa thành tro bụi mới vừa lòng?
Nhưng mà cuối cùng cái gì Tần Khả cũng không nói.
Cô chỉ mở miệng hỏi: “Chị, chị tìm em có việc?”
Trong mắt Tần Yên hiện lên chút do dự, nhưng rất nhanh liền mất đi, cô ta nở một nụ cười áy náy.
“Hôm nay chị không cẩn thận làm rớt điện thoại vào trong hồ nước, bây giờ không khởi động máy được, nhưng mà vẫn chưa gọi điện thoại về nhà báo bình an… Cho nên Tiểu Khả, có thể cho chị mượn di động của em được không?”
Tần Khả khựng lại.
Tần Yên vội vàng nói: “Đợi buổi tối chị gọi điện thoại xong, sẽ đem trả lại cho em.”
“Không có gì.”
Từ trong túi Tần Khả lấy di động ra, đưa qua. “Chị cầm dùng đi.” “… Cảm ơn em, Tiểu Khả.”
Tần Yên nhận di động, ánh mắt hoảng loạn vài giây, rất nhanh đã bị cô ta mạnh mẽ đè xuống.
Cô ta quay đầu vội vàng vẫy tay với Tần Khả, “Chị về trước đây.” “…”
Nhìn bóng lưng kia rời đi, khuôn mặt Cố Tâm Tình vẫn luôn sa sầm khẽ xì một tiếng.
“Đúng là chị gái cặn bã.”