Điên Cuồng Yêu Em

Chương 30



Thấy huấn luyện viên Hách không có giận chó đánh mèo lên mình, Tần Khả cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

So với việc đắc tội các học sinh có thể học cùng lớp ba năm, cô càng có khuynh hướng mạo hiểm ở chỗ huấn luyện viên hơn.

Cũng may kết quả không tính là kém...

Nhưng mà mười phút sau, Tần Khả biết bản thân vẫn là suy nghĩ quá đơn giản.

Ngoài căn tin.

Giới thiệu nội quy cho học sinh các lớp xong, tầm mắt huấn luyện viên Hách nhìn xuống, rơi trên người Tần Khả.

"Trong một tháng này mỗi lớp đều cần một lớp trưởng phụ trách lớp và giao tiếp vụn vặt một số việc với huấn luyện viên —— tôi biết học sinh mới các em vẫn chưa kịp chọn, cho nên huấn luyện viên sẽ chọn ra lớp trưởng tạm thời."

Tần Khả: "..."

"Vậy bạn nữ lạ giường vừa rồi, tôi thấy em cũng không tệ, về sau lớp mười Tinh Anh sẽ do em quản."

Tần Khả: "......"

Tần Khả: "Vâng, huấn luyện viên."

Huấn luyện viên Hách mỉm cười: "Nếu có vấn đề, tôi sẽ tìm em —— toàn thể cũng vậy, nghiêm."

"..."

Học sinh toàn trường xếp hàng theo từng lớp, đứng bên ngoài căn tin cảnh tượng đó hoàn toàn trông rất hùng tráng.

Trước đó huấn luyện viên đã lệnh nghiêm, nên không ai dám động.

Càng không có ai nói chuyện.

Đang yên lặng như vậy, bỗng trên bậc thang, ba hình dáng loạng choạng bước xuống trông vô cùng chói mắt ——

Dưới cái nhìn chăm chú của rất nhiều học sinh, đi ở phía trước Kiều Cẩn híp mắt ngáp một cái.

"Tuấn ca, hình như vẫn chưa ăn cơm, còn đang phạt đứng bên ngoài kìa."

"..."

Trong không khí không có tiếng đáp lại.

Dựa theo số thứ tự ký túc xá, lớp Tần Khả đứng xếp hàng gần bên cạnh bậc thang nhất.

Thấy Hoắc Tuấn, đầu huấn luyện viên Hách đã muốn phình to ra.



Mà lúc này ba người đã bước tới bên cạnh lớp mười Tinh Anh, mắt thấy sẽ lượn về phía trước.

Huấn luyện viên Hách không còn cách nào khác, "Lớp trưởng bước ra khỏi hàng. Chờ lát nữa em chỉ huy đội ngũ vào bên trong."

"... Vâng ạ."

Tần Khả vừa dứt lời, lập tức cảm nhận được có một ánh mắt nhìn mình gắt gao.

Mà huấn luyện viên Hách đã bước nhanh qua đó, ngăn ba người Hoắc Tuấn bên cạnh lớp Tinh Anh.

"Bây giờ là thời gian tập hợp xếp hàng, ba người các em không thể nghênh ngang đi qua như vậy."

Kiều Cẩn cười không tim không phổi: "Huấn luyện viên Hách, ăn có bữa cơm sáng thôi mà còn phải phạt đứng? Cái này có còn nhân quyền không?"

Kiều Du hát đệm: "Nếu không đừng phạt đứng nữa, huấn luyện thể lực đi —— Huấn luyện viên Hách, năm đó không phải thầy còn kém Hoắc Tuấn mấy hạng sao? Sáng nay cùng nhau so chứ?"

"..."

Lời này vừa nói ra, mặt huấn luyện viên đen lại.

Bên cạnh đã có học sinh không kiềm được cười rộ lên.

Cố Tâm Tình chính là một trong số đó.

Thấy Tần Khả nhìn mình khó hiểu, Cố Tâm Tình lặng lẽ lại gần, hạ thấp giọng giải thích với Tần Khả:

"Khả Khả, cậu chưa nghe nói qua à? Năm đó Hoắc Tuấn là tân học sinh lớp mười Tinh Anh tới tham gia huấn luyện quân sự, quá tùy tiện cẩu thả, lúc đó bị huấn luyện viên Hách xách ra muốn " giáo huấn " một chút. Hai người ước định so huấn luyện thể lực, tớ nghe nói hạng mục đầu tiên chính là hít đất —— Hoắc Tuấn đã làm cho huấn luyện viên Hách gục xuống!"

Tần Khả nghe vậy có chút kinh ngạc.

Trong quân đội cơ bản nhất chính là huấn luyện thể lực, chỉ cần tùy tiện lấy một huấn luyện viên ra, thể lực cũng đủ để nghiền ép mấy

người trưởng thành.

Hàng năm đều mang lớp Tinh Anh huấn luyện viên Hách cũng là một trong những người xuất sắc.

Vậy mà thể lực của Hoắc Tuấn so với anh ta còn...

Theo bản năng cô ngẩng đầu nhìn nam sinh đứng trước mặt huấn luyện viên Hách, lại đụng phải ánh mắt sâu thẳm của người nọ.

Trong lòng Tần Khả căng thẳng.

Sau đó cô cũng thoáng yên tâm —— dù sao đây cũng là thời gian

tập hợp xếp hàng, vào thời điểm này Hoắc Tuấn cũng sẽ không...

Không đợi Tần Khả bình tĩnh nghĩ xong, cô đã nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên ——



"Lớp trưởng?"

Hoắc Tuấn lười biếng đi lên phía trước, hai bước đã đến bên cạnh Tần Khả.

Tay anh cắm vào túi quần, thân trên cúi gập về phía trước.

Nửa rủ nửa đè con mắt đen nhánh.

"Lên chức à."

Tần Khả: "..."

Vẻ mặt mỗi người lớp Tinh Anh khác nhau.

Huấn luyện viên Hách cũng sửng sốt, nhíu mày hỏi: "Các em có quen biết?"

Hoắc Tuấn không nói lời nào, mắt không chớp nhìn Tần Khả.

Tần Khả cũng không trả lời.

Cuối cùng vẫn là Kiều Cẩn nở nụ cười, "Đương nhiên quen biết, huấn luyện viên Hách không biết à, đây là em gái nhỏ của Tuấn ca chúng em, Tuấn ca đau lòng cho em ấy!"

Tần Khả: "......?"

Thân người Hoắc Tuấn cứng lại.

Anh ngoảnh đầu liếc nhìn về phía Kiều Cẩn, môi mỏng khẽ nhếch lên, nhưng cũng không phủ nhận.

Mãi đến lúc huấn luyện viên đi về căn tin dành cho huấn luyện viên, trên đất trống mới có động tĩnh.

Lúc này Tần Khả mới khẽ nhíu mày, nhìn Hoắc Tuấn.

" " Em gái nhỏ"?"

Kiều Cẩn vội vàng tiến lên: "Hì hì, học muội Tần Khả, ngày hôm qua trên sân khấu thấy em và Tuấn ca hợp tác thân mật khắng khít đến như vậy, coi như kết nghĩa anh em đi!"

Lần này không cần Tần Khả nói gì.

Mắt lạnh của Hoắc Tuấn liếc qua, chân dài duỗi ra đá cậu ta một cước,

"Anh em cái đầu cậu."

(Pheng: Cái người ta muốn là kết nghĩa vợ chồng, bạn Kiều Cẩn có hiểu hông? (✿ ◕ ‿ ◕ ✿))

Nghe Kiều Cẩn nhắc tới sân khấu kết hợp tối hôm qua, cuối cùng Tần Khả cũng nhớ tới vấn đề mà mình chưa kịp hỏi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv