"Học trưởng Hoắc Tuấn, chúng ta làm quen giai điệu chút nhé?"
"...Không được gọi tôi như vậy."
Tần Khả giương mắt nhìn anh.
Con ngươi sạch sẽ, đen trắng rõ ràng.
Mà Hoắc Tuấn hoài nghi chính mình có thể nhìn thấu ý tứ "Anh có thể làm gì tôi" từ bên trong đó.
Giống như cả đàn thỏ đang khiêu khích một con sói duy nhất.
Hoắc Tuấn bật cười, trong mắt nổi lên tia tức giận.
"Nếu để tôi nghe thêm một lần nữa —— thì tôi sẽ hôn cho em nói không nổi."
Tần Khả cứng đờ.
Mấy giây sau, cô ngoan ngoãn nhảy qua đề tài này, "Chúng ta làm quen giai điệu một chút đi."
Nghe ra được cô gái đang sợ hãi, Hoắc Tuấn trầm mắt nhìn cô chằm chằm.
Cô thật sự sợ?
Trong phút chốc, đè xuống tia nóng nảy không rõ trong ngực, Hoắc Tuấn khẽ tặc lưỡi.
Anh quay đầu nhìn bản nhạc phổ trong tay cô gái.
Tối đó tám giờ, hội diễn tân sinh của huấn luyện quân sự được diễn ra ở sân huấn luyện, học sinh toàn trường đều mặc đồ rằn ri, xách
bàn, ghế ngồi ở dưới bục sân khấu.
Hậu trường.
Có người của Ban Văn Nghệ chạy lại báo cáo:
"Ok, tiết mục múa nhóm chào kết màn thành công, không xảy ra sự cố."
"Được."
Một lần nữa gạch đi một cái tên tiết mục, trưởng ban Ban Văn Nghệ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhìn thấy tiếp theo là "Nữ múa đơn", anh ta lại nhíu mày.
"Tần Yên."
Từ cách đó không xa Tần Yên bước tới, "Trưởng ban, làm sao vậy?"
"Bên chỗ Tần Khả em gái em, không có vấn đề gì chứ? Độ khó của tiết mục múa đơn này quả thực rất cao đấy."
Tần Yên cười cười, "Mẹ của Tiểu Khả là một vũ công, nên thiên phú của em ấy là không thành vấn đề."
Trưởng ban sửng sốt, "Em với em ấy không phải chị em ruột?"
"Không phải."
Ánh mắt Tần Yên lóe lên, trên mặt lộ ra vẻ cô đơn, "Cha mẹ của Tần Khả qua đời rất sớm, em ấy chỉ có một mình không nơi nương tựa, nên được ba mẹ em nhận nuôi."
"Thật sao? Tần Khả lại là cô nhi?"
Bên cạnh có người nghe thấy, đều kinh ngạc nhìn qua.
"Tần Yên, ba mẹ cậu có lương thiện quá rồi không?"
"Đúng vậy, Tần Khả có thể gặp được nhà các cậu, thật đúng là may mắn."
Tần Yên vén tóc mai ra sau tai, dịu dàng cười: "Không có gì. Chỉ là các cậu không nên nói trước mặt em ấy, cũng đừng nói với người khác... Tớ sợ Tiểu Khả sẽ buồn."
"Ôi, Tần Yên, nếu tớ có một người chị gái như cậu chắc hạnh phúc chết mất!"
"..."
Lại nghe được những câu khen ngợi đó, Tần Yên cũng chỉ cười mà không nói.
Một lát sau, cô ta xoay người đi đến bên cạnh trưởng ban, "Trưởng ban, anh vẫn còn lo lắng Tiểu Khả múa đơn?"
"Ừ." Trưởng ban cau mày, "Nếu như nhảy thất bại, chính là làm trò cười trước mặt toàn trường."
Ánh mắt Tần Yên lóe lên.
Lập tức cô ta nở nụ cười: "Mấy tiết mục nhảy trước đó đều rất tuyệt, lúc này nếu Tiểu Khả phát huy không tốt, giáo viên cũng sẽ không trách chúng ta. Cùng lắm thì các học sinh chỉ cười một cái, vừa vặn có thể làm cho bầu không khí thoải mái hơn chút, cũng khá ổn mà."
Trưởng ban không yên tâm buông tiếng thở dài.
"Được rồi, không còn cách nào khác. Tiết mục múa đơn này vốn do thầy Ngô Thanh Việt chỉ định, đừng nói là học sinh mới, trong Ban Văn Nghệ có em nhảy cũng không tệ —— coi như chữa ngựa chết thành ngựa sống* đi."
(Chữa ngựa chết thành ngựa sống*: Thường dùng trong ngữ cảnh: Kế hoạch tồi tệ nhất đã làm rồi, tạm thời mạnh tay thử một lần, dù cho có xuất hiện kết quả tồi tệ nhất thì cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý. Theo nguồn Baike baidu.)
"..."
Tần Yên cười nhạt, trong mắt lại lướt qua một tia sảng khoái lạnh lẽo.
Hôm nay cô ta đã phải chịu nhục ở chỗ Hoắc Tuấn, chờ lát nữa là có thể khiến Tần Khả trả lại mặt trước toàn trường.
Cô ta sẽ không tin —— Tần Khả chưa bao giờ được học qua hệ thống huấn luyện chuyên nghiệp, có thể khiến cho điệu nhảy này trở nên xinh đẹp.
Hai phút sau.
Trên sân khấu giọng người chủ trì lảnh lót giới thiệu tiết mục:
"Bên dưới, mời các bạn thưởng thức tiết mục nữ múa đơn do bạn học Tần Khả lớp mười mang đến, Trụy Quang* ."
(Trụy Quang*: Chỗ này tui dịch thành《 "Ánh sáng rơi":))》 nhưng mà trông kì quá nên tui nghĩ để nguyên CV hay hơn.)
Truyện tại Wattpad được đăng sau Wordpress từ 2 - 3 chương.
Link Wordpress: Mọi người có thể vào trang Wattpad của Vườn Cà Rốt, tại phần giới thiệu có dẫn link Wordpress của Vườn.
------oOo------