Một tuần sau có điểm. Nhật Huy nhận được kết quả không tin vào mắt mình. Môn nào cũng hai với ba điểm. Cậu phúc khảo. Kết quả điểm số vẫn vậy. Tận mắt nhìn đáp án ghi trong mấy bài kiểm tra cậu không thể tin được. Rõ ràng lúc làm bài cậu viết đúng, vậy mà trong này sai, sai một từ đã làm lệch ý cả bài, coi như bỏ cả câu không được điểm. Cậu nghi ngờ bị nhầm bài thi với người khác, nhưng nét chữ này đúng là chữ của cậu.
Nhật Huy ngồi ở ghế đá, mặt đờ đẫn. Cậu vẫn không thể hiểu tại sao đáp án mình viết đúng lại biến thành sai. Cậu nhớ nhầm sao? Không lẽ cậu đi làm thêm quá nhiều nên ôn thi không tập trung, nhầm tưởng bản thân làm đúng nhưng thực tế không phải vậy. Trước giờ cậu đâu nhầm lẫn như này. Không, có một lần. Lần thi thử đại học ở trường trung học phổ thông LNQ. Cậu chắc chắn điểm của mình sẽ ở mức khá, kết quả lại rất thê thảm. Tại sao vậy? Cậu không thể hiểu.
Phong Đại dúi cốc socola nóng vào tay Nhật Huy. Cậu mỉm cười, ánh mắt vẫn buồn thiu:
- Cảm ơn cậu.
Phong Đại khoác vai Nhật Huy, cuốn lấy một lọn tóc của cậu nghịch.
- Cậu vẫn nghĩ tới bài kiểm tra à?
Cậu gật đầu, thở dài thườn thượt:
- Ừ. Tớ nhớ tớ viết đúng, ít nhất cũng bảy hoặc tám điểm. Vậy mà... sai hết sạch. Nghĩ tới nản quá, chẳng muốn làm gì hết.
Cảm giác chán nản nhấn chìm Nhật Huy, ép cậu vùng vẫy trong dòng nước tiêu cực. Cậu khó chịu, lồng ngực có cái gì đấy đè nén tức anh ách. Cậu cố gắng, cậu không lười biếng, tranh thủ thời gian đi làm thêm và ôn thi, chưa bao giờ chểnh mảng việc gì. Cuối cùng thì... Cậu thở dài. Kết quả này chẳng khác nào gáo nước lạnh dội vào ngọn lửa ý chí trong cậu. Ngọn lửa đang cháy hừng hực giờ le lói ánh sáng, khói đen vởn vơ xung quanh tro tàn.
Phong Đại nhếch mép cười, trong mắt hắn sự khoái trá, thỏa mãn vặn vẹo đan xen nhau. Mất chút tiền lẻ, kết quả không làm hắn thất vọng. Nhật Huy nhìn chằm chằm cốc socola, không hề hay biết người cậu tin tưởng cực kỳ thích thú khi cậu gặp chuyện. Phong Đại nói nhỏ vào tai Nhật Huy:
- Khó chịu thì nói với tớ đi. Tớ là người yêu cậu mà.
Nhật Huy gục đầu xuống vai Phong Đại, mặc kệ người khác nhìn. Cậu quá chán nản, chẳng có tâm trạng để ý xung quanh.
- Tớ chán quá. Cảm giác nỗ lực bao nhiêu cũng chẳng đạt được thứ tớ kỳ vọng...
Cậu tin hắn, yêu hắn, bao nhiêu khó chịu, tiêu cực đều giãi bày sạch, không che giấu một điều gì. Hắn lắng nghe không bỏ sót một từ. Hiện tại cậu chỉ cần người lắng nghe, không cần an ủi hay khuyên nhủ.
Nhật Huy nói rất lâu, nói đến lúc cốc socola mất hết độ ấm tâm trạng cậu mới khá hơn xíu. Cậu hút một hơi cho đỡ khô miệng. Cảm giác không ngon giống mọi hôm, nhạt nhẽo như nước lã. Phong Đại kéo cốc socola nghiêng về phía hắn. Hai người quấn quýt đã lâu, việc ăn chung thìa, uống chung cốc trở thành bình thường, đến cả mấy thứ như tinh dịch còn nuốt được nữa là mấy thứ này. Phong Đại hút một ngụm, đẩy cốc socola về phía Nhật Huy, xoa đầu cậu:
- Nguội hết rồi. Tớ mua cho cậu cốc khác nhé.
Cậu lắc đầu, mắt nhìn xuống đất, ngồi bần thần cắn ống hút, cách một lúc lại nhấm nháp một ngụm. Gió đầu đông ùa tới thổi lạnh run người, cuốn theo mấy cái lá khô chao đảo trên không trung. Trời âm u hơn, gần trưa cũng không ấm thêm được một hai độ.
Phong Đại kéo Nhật Huy dậy, cầm cốc socola Nhật Huy nhay cắn nát ống hút định vứt vào sọt rác. Nhật Huy gãi má, giữ tay Phong Đại lại:
- Cậu đừng vứt, vẫn còn đấy.
Phong Đại lắc cốc, bên trong còn một phần ba. Hắn hút một hơi hết sạch, vứt cốc vào sọt rác, kéo cậu đi.
- Hết rồi. Về thôi. Hôm nay cậu muốn ăn gì?
Nhật Huy bước một bước dài để sánh vai với Phong Đại. Cậu nghĩ một lát, nói:
- Ăn mì tôm nhé, lâu lắm rồi không ăn mì.
- Được. Hôm nay cậu buồn, tớ nấu cho cậu.
- Ừ. Hôm nay người yêu phải an ủi tớ nhiều vào nhé.
Phong Đại nói thầm vào tai Nhật Huy:
- An ủi bằng mì tôm nấu "xúc xích" kèm "hai trứng" trên giường được không?
Nhật Huy đỏ bừng mặt, đập vai hắn mấy phát. Dù lời nói không đứng đắn nhưng tâm trạng cậu được kéo căng lên một chút, không trùng như lúc nãy.
- Đang buồn mà cứ ghẹo người ta.
Hắn không trêu cậu nữa, cười cười kéo cậu đi.
Trời lạnh nên Phong Đại đi xe chậm. Nhật Huy đút tay vào túi áo phao của Phong Đại để giữ chặt áo hắn, không để gió thốc vào.
Về nhà, Phong Đại giữ đúng lời hứa vào bếp nấu mì tôm trứng xúc xích. Nhật Huy không phụ hắn, hôm nay cậu chỉ ngồi xem hắn làm. Xúc xích cắt miếng to miếng bé, trứng nát bét lòng trắng lòng đỏ lẫn lộn, sợi mì nấu lửa to, đun lâu bị trương hết. Hắn bưng thành quả cho cậu chiêm ngưỡng, hiếm khi đỏ mặt đưa đũa cho cậu:
- Lần sau tớ sẽ nấu cẩn thận hơn.
Cậu đòi hỏi:
- Lần sau tớ muốn ăn mì tôm với cua hoàng đế cơ.
Hắn gật đầu, không hề chần chừ:
- Oke, chốt.
Nhật Huy vui vẻ ăn mì tôm, cảm giác bát mì này là bát mì ngon nhất mà cậu từng ăn. Dạ dày ấm áp, tâm trạng nhích lên một chút.
Ăn xong Nhật Huy xếp bát vào máy rửa bát, thay quần áo đi ngủ trưa. Phong Đại lẽo đẽo bên cạnh không rời nửa bước. Cậu quen với việc này, hầu như khi nào ở nhà hai người cũng cùng một chỗ. Thói quen ra ngoài khóa cửa hắn không sửa được, cậu nhắc nhiều cũng chán, thấy việc này không đáng để cãi nhau nên lâu dần thành quen. Nếu đang ở trong phòng mà bị hắn khóa lại chỉ đành gọi điện cho hắn tới mở. Cậu cũng hay đi làm nên số lần bị nhốt trong phòng rất ít, chưa đến mức ảnh hưởng tới sinh hoạt, công việc. Cả thói quen kiểm tra điện thoại nữa, hắn luôn tò mò mọi mối quan hệ của cậu, tra hỏi đủ thứ. Từ lúc cậu đi làm thêm mối quan hệ càng nhiều hơn, người cần liên lạc cũng tăng theo. Thế giới của cậu rất rộng, còn thế giới của hắn chỉ bao quanh cậu, cậu đành bao dung thêm cả thói xấu này của hắn.
Hôm nay cậu không cần làm ở quán trà sữa, buổi tối cũng không có lịch dạy gia sư do nhà học sinh về quê. Hiếm lắm mới có một ngày nhàn nhã ở nhà nhưng Phong Đại không quấn lấy cậu đòi này nọ. Phòng ngủ bật điều hòa rất ấm, tâm trạng chán nản làm tinh thần cậu tỉnh táo, nằm một chỗ cứ cảm giác bứt rứt chân tay. Nhật Huy kéo áo hắn, ngượng ngùng hỏi:
- Tớ không được ăn mì tôm xúc xích trứng nữa à?
Lúc ở trường Phong Đại nói sẽ cho cậu ăn mì tôm "trứng xúc xích" trên giường. Mọi khi hắn nhanh nhạy khoản này lắm, hôm nay lại im re. Phong Đại mặc áo nỉ mỏng, Nhật Huy luồn tay qua gấu áo sờ soạng cơ bụng hắn. Mặt cậu đỏ bừng, chờ đợi hắn ngấu nghiến cậu như mọi khi.
Lạ là Phong Đại không đáp lại như Nhật Huy tưởng tượng. Hắn chống đầu nhìn cậu, bắt lấy cái tay đang có ý đồ xấu, hỏi:
- Vẫn khó chịu à?
Cậu gật đầu, chớp mắt nhìn Phong Đại. Hắn chạm môi cậu một cái, vuốt ve má cậu.
- Huy này.
- Tớ đây.
- Cậu đừng làm thêm nữa, chỉ cần học thôi, tớ nuôi cậu.
Cậu thở dài, lắc đầu. Cậu biết hắn chỉ muốn tốt cho mình, nhưng cậu không thể nhận được. Hắn nằm xuống gối, nhích tới gần cậu, chóp mũi hai người chạm nhau.
- Tớ chưa kể cho cậu chuyện này. Từ lúc vào học đại học tớ chơi chứng khoán. Mỗi tháng lãi hơn trăm triệu, có tháng được hơn hai trăm. Tiền thu trọ mỗi tháng hơn sáu mươi triệu. Tớ đủ sức chăm sóc cả cậu và Đăng Hiệu. Cậu đừng suy nghĩ nhiều về tiền nữa, tớ lo được việc đấy, cậu chỉ cần tập trung học thôi. Cậu muốn mua gì, muốn ăn gì cũng được, không cần chi li tính toán quá, tớ lo được.
Nhật Huy quay mặt sang hướng khác, đầu óc choáng váng. Không ngờ ngoài tiền trọ hắn còn kiếm thêm được nhiều như vậy. Cậu đi làm mấy năm mới bằng hắn kiếm một tháng, hai người khác nhau một trời một vực.
Từ lúc ở chung chi tiêu giữa hai người chia đôi. Cậu rất tiết kiệm, hắn chiều cậu nên chi tiêu giống cậu mặc dù hắn có nhiều tiền. Hắn chịu thiệt theo cậu nhiều quá, đáng lẽ hắn có thể sống sung sướng tiêu tiền không phải lo nghĩ, vậy mà ở với cậu phải tính từng đồng.
————————
Mn qua page Khủng Long Xanh lấc cấc tương tác cho vui nha ^^ đủ like với cmt tui sẽ up full chương trên wp hihi