Đối với Sở Nhậm Hành, người nhà họ Sở ở Đông Hải bị vài tên côn đồ đường phố đánh đập là một sự sỉ nhục.
Thế lực nhỏ bé nào mà không khiếp sợ khi nghe thấy danh tiếng nhà họ Sở ở Đông Hải chứ?
“Tên Mục Hàn này đúng là vết nhơ của nhà họ Sở chúng ta, lại giao du với lũ côn đồ đường phố, thật đáng xấu hổ!” Sở Nhậm Hành nói, cụ ta hoàn toàn không bao giờ có ý nghĩ thừa nhận thân phận cháu trai của Mục Hàn.
“Gia chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì?”, Sở Lão Lục cau mày nói: “Có Mục Hàn ở đây, chúng ta muốn mời thần y Từ đến e là rất khó”.
Sở Nhậm Hành trầm ngâm suy nghĩ.
Ở tỉnh.
Sau khi Mục Hàn mắng Sở Hùng một trận, một chiếc Rolls Royce lái đến trước cổng tập đoàn Thiên Thành.
Bước xuống xe là một ông già tóc bạc trắng nhưng thần thái rất tốt, tuổi của cụ ta tương đương với Sở Nhậm Hành.
Dưới sự bảo vệ của một chàng thanh niên và một người đàn ông trung niên, cụ ta bước vào tập đoàn Thiên Thành.
“Cậu chính là Mục Hàn à?”, sau khi nhìn thấy Mục Hàn, ông cụ tự giới thiệu: “Xin chào! Tôi là Sở Nhậm Hòa - gia chủ nhà họ Sở ở Nam Hồ”.
“Ồ?” Mục Hàn nheo mắt nhìn liếc nhìn Sở Nhậm Hòa chăm chú, nói: “Ông đến đây có chuyện gì sao?”
Sở Nhậm Hòa cười đáp: “Tôi nhận được tin cậu là cháu ngoại của Sở Nhậm Hành nhà họ Sở ở Đông Hải, nhưng Sở Nhậm Hành luôn không công nhận thân phận của cậu. Buổi họp thường niên nhà họ Sở toàn quốc lần này, tôi nghĩ Sở Nhậm Hành chắc chắn sẽ không cho cậu tham gia đâu”.
“Thật xin lỗi, tôi không có hứng thú tham gia buổi họp thường niên này”, Mục Hàn bình tĩnh nói.
“Tôi không tin”, Sở Nhậm Hòa lắc đầu nói: “Cậu chỉ có một mình, hơn nữa còn ở rể nhà người khác, cậu có thể bỏ qua cơ hội ăn bám vào quả núi lớn như nhà họ Sở ở Đông Hải sao?”
“Chỉ có điều, Sở Nhậm Hành không đồng ý, thì cậu cũng không có cách nào khác”.
“Nhưng bây giờ khác rồi, có tôi ở đây, với tư cách là gia chủ nhà họ Sở ở Nam Hồ, tôi có thể dễ dàng đưa cậu đến tham gia buổi họp thường niên”.
“Đến lúc đó, chỉ cần cậu công khai quan hệ huyết thống giữa cậu và Sở Nhậm Hành tại buổi họp thường niên, thì ông ta không thừa nhận cũng không được”.
Có rất nhiều âm mưu đấu đá lẫn nhau giữa các gia tộc giàu có.
Sở Nhậm Hòa có ý định gì, Mục Hàn đều nhìn rõ mồn một.
“Tôi nói lại lần nữa, tôi không có hứng thú với cái gọi là buổi họp thường niên nhà họ Sở toàn quốc”, Mục Hàn trầm ngâm, không vui nói: “Vả lại, tôi cũng không cần bất cứ ai giúp đỡ, bao gồm cả ông!”
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì ông đi đi, tôi không rảnh để tiếp ông!”
Nói xong, Mục Hàn quay đầu rời đi.
Thấy Mục Hàn không khách khí như vậy, Sở Nhậm Hòa cũng không hề tức giận, mà nheo mắt lại, nhìn theo bóng lưng của Mục Hàn, bình tĩnh nói: “Thú vị đấy!”
Người đàn ông trung niên bên cạnh hỏi: “Gia chủ, thằng nhãi này rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Có cần…”
Người đàn ông trung niên đưa tay ra làm động tác bắt cóc.
“Không cần”, Sở Nhậm Hòa mỉm cười, nói: “Vừa nãy tôi chỉ thử thằng nhóc đó thôi, từ thái độ của cậu ta đối với nhà họ Sở ở Đông Hải, có thể thấy, cậu ta chắc chắn là cháu ngoại của Sở Nhậm Hành!”
“Mặc dù thằng nhóc này rất cứng rắn, nhưng tôi nhất định có thể đưa cậu ta đến tham gia buổi họp thường niên nhà họ Sở toàn quốc”.
Nói xong, Sở Nhậm Hòa lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
Ngay sau đó, trên màn hình hiện lên ba chữ: Sở Nhậm Hành.
Lúc nhà họ Sở ở Đông Hải đang đau đầu vì chuyện mời thần y Từ, Sở Nhậm Hành lại nhận được cuộc gọi từ Sở Nhậm Hòa.
Sau khi cuộc gọi kết thúc, Sở Nhậm Hành nghi hoặc: “Tên Nhậm Hòa này tự nhiên đến thăm tôi, không biết lại định giở trò gì nữa đây?”
Dù nhà họ Sở ở Đông Hải và nhà họ Sở ở Nam Hồ cách nhau hàng trăm cây số, nhưng Sở Nhậm Hành và Sở Nhậm Hòa vẫn luôn cạnh tranh đấu đá lẫn nhau.
Nhà họ Sở ở Đông Hải chê bai vị trí của nhà họ Sở ở Nam Hồ hẻo lánh, chỉ thuộc vùng ven.
Nhà họ Sở ở Nam Hồ chế giễu nhà họ Sở ở Đông Hải cậy ở thành phố quốc tế Đông Hải, nếu không thì cũng chẳng là cái thá gì.
Cộng thêm sự phát triển nhanh chóng của nhà họ Sở ở Nam Hồ, nhà họ Sở ở Đông Hải luôn muốn đàn áp đối phương.
Chẳng bao lâu sau, Sở Nhậm Hòa đã đến nhà họ Sở ở Đông Hải.
“Nhậm Hành à, chú kín kẽ thật đấy!”, sau khi gặp mặt, Sở Nhậm Hòa cũng không vòng vo nhiều, mà nói thẳng luôn vào vấn đề: “Chú có cháu trai mà không ghi tên vào gia phả!”
“Tôi rất tò mò tại sao chú lại phân biệt đối xử với thằng cháu ngoại này vậy?”
Nghe Sở Nhậm Hòa nói vậy, sắc mặt Sở Nhậm Hành thay đổi rõ rệt.
Một khi Mục Hàn không xuất hiện trong buổi họp thường niên thì Sở Nhậm Hòa nhất định sẽ thổi phồng mọi chuyện lên, làm mất mặt nhà họ Sở ở Đông Hải.
Đến lúc đó, cho dù nhà họ Sở ở Đông Hải mời được đại thống soái đến thì cũng vô dụng.
“Anh Nhậm Hòa à, anh yên tâm!”, Sở Nhậm Hành nghiến răng nói: “Tôi nhất định sẽ dẫn theo thằng cháu ngoại này đến buổi họp thường niên!”
“Vả lại, không hề có chuyện tôi không thừa nhận thằng cháu này, tôi chưa ghi tên nó vào gia phả là vì muốn rèn giũa nó thêm mà thôi”.
“Hay lắm!” Sở Nhậm Hòa cười lớn, ra vẻ hiểu ý: “Được rồi! Vậy tôi về trước đây!”
“Tôi rất mong đợi sự xuất hiện của hai ông cháu các người tại buổi họp thường niên lần này đấy!”
Sau khi Sở Nhậm Hòa rời đi, Sở Nhậm Hành tức giận ném tách trà xuống đất: “Lão già Sở Nhậm Hòa này, ông ta lấy được tin tức từ đâu vậy chứ?”.