Mấy người cũng không dám tiến lên, các thầy cô cũng không dám lộn xộn sợ vết thương thêm nặng, cũng may xe cứu thương rất nhanh đã tới, bước đầu xác nhận hơi thở vẫn còn ổn định, liền đỡ người lên cáng mang đi. Khương Chân và Kỉ Tiễu cũng lập tức bắt xe taxi đi theo sau, bọn Diêm Trừng tự nhiên cũng đồng hành.
Ở trên xe, Khương Chân vẫn luôn cầm di động, do dự có nên gọi điện hay không, chính là lúc này có gọi thì cũng có ích gì, Trì Xu Huyên căn bản không thể trở về ngay được, hoặc là…cũng chưa chắc thật sự sẽ về.
Đến bệnh viện, trải qua một phen kiểm tra tỉ mỉ kĩ càng, tình trạng của Khương Duệ so với tưởng tượng tốt hơn nhiều, lúc rơi xuống anh ta trùng hợp rơi lên bồn hoa ở phía dưới nên giảm được mức sát thương đáng kể, nhưng xương bả vai và đùi đã bị vỡ, não cũng bị chấn động, hiện tại tay và chân đều cần phải phẫu thuật.
Phó hiệu trưởng đi tới, yêu cầu bác sỹ dùng mọi biện pháp tốt nhất để trị liệu, cần phải đảm bảo học sinh được an toan cùng hoàn hảo, mà Diêm Trừng từ lúc tới đều ngồi ngoài phòng giải phẫu, nhìn các thầy cô xử lý tình hình, hắn thấy sắc mặt Khương Chân vẫn tái nhợt, Kỉ Tiễu cũng nhíu chặt hai chân mày, liền đi rót cho mỗi người một cốc nước đưa tới trước mặt.
Nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, bác sỹ nói phẫu thuật cũng không khó.”
Ngũ Tử Húc cũng lập tức phụ họa.
Khương Chân từ từ đưa tay nhận lấy cốc nước.
Diêm Trừng kéo tay Kỉ Tiễu qua, nhét cốc nước vào: “Uống một chút đi, khóe miệng đều đã tróc cả da rồi.”
Kỉ Tiễu nhìn Diêm Trừng, nói câu “cảm ơn.”
Khoảng 2, 3 giờ sau một nam nhân phong trần mệt mỏi từ ngoài cửa vội vội vàng vàng chạy vào, nhìn chung quanh, thấy Khương Chân và Kỉ Tiễu đang đứng dựa vào tường, hai người đồng dạng cũng thấy ông ta, lập tức Khương Chân liền cứng người.
Chính là nam nhân đi tới, ngược lại quay sang các thầy cô ở bên hỏi chuyện: “Khương Duệ đang ở bên trong sao?”
Chủ nhiệm lớp Khương Duệ nói: “A, vâng, anh là cha của Khương Duệ phải không?”
“Đúng vậy, con tôi sao rồi?”
Hai người liền cẩn thận trao đổi về thương thế của Khương Duệ, Khương Chân ở bên yên lặng nhìn đối phương một chút, lại chậm rãi ngồi trở về.
Diêm Trừng liếc Khương Chân một cái, trên mặt nhỏ ngoài thần sắc lo lắng còn phần nhiều là xấu hổ cùng khẩn trương, có chút ý vị sâu xa. Mà Kỉ Tiễu thì vẫn luôn rất khó đoán, đối với người kia hoàn toàn là ngoảnh mặt làm ngơ.
Lại qua hồi lâu, cuộc giải phẫu của Khương Duệ rốt cục kết thúc, bác sĩ nói giải phẫu thành công, nhưng các chức năng hồi phục thế nào còn phải theo dõi tình trạng của bệnh nhân, nếu hết thảy đều tốt đẹp, sẽ hoàn toàn cùng người bình thường không khác nhau, đương nhiên, cũng không bài trừ sẽ để lại di chứng, hy vọng người nhà cùng bệnh nhân chuẩn bị tâm lý cho tốt.
Khương Duệ được đẩy vào phòng hồi sức, Khương Chân vốn định lập tức đi theo nhưng ông Khương lại nhanh hơn một bước, nhìn theo bóng lưng ông ấy, cước bộ Khương Chân liền lưỡng lự.
Nhưng ông Khương cũng không có ở lâu, vì còn công việc quấn thân, ở lại không tới nửa giờ xác nhận con trai đã bình an liền quyết định rời đi trước, chờ tới khi làm xong việc sẽ quay lại chăm con, sau đó liền vội vàng rời đi, trừ bỏ cái nhìn thoáng qua lúc ban đầu thì ông không có cùng Khương Chân và Kỉ Tiễu giao lưu tầm mắt một lần nào nữa.
Thừa dịp hai anh em họ vào trong phòng bệnh, Diêm Trừng và Ngũ Tử Húc ở bên ngoài nói chuyện với thầy chủ nhiệm lớp Khương Duệ.
Khương Duệ trước kia là nòng cốt của hội học sinh, nhưng khi lên 12 liền rút khỏi hội, mà đại hội thể dục thể thao khối 12 được miễn tham gia, nhưng Khương Duệ vừa lúc ở đó, có người năn nỉ hỗ trợ nên anh ta liền đáp ứng, lại không ngờ cái thang không chắc chắn, liền gây ra bi kịch này.
Diêm Trừng nghĩ nghĩ nói: “Cha anh ấy hình như rất bận?”
Chủ nhiệm lớp là một người lão luyện, bình thường thầy ấy sẽ không lắm miệng, nhưng là Diêm Trừng đã mở miệng hỏi, thầy ấy tự nhiên sẽ nói hết, hơn nữa Diêm Trừng cũng không phải là người hay nói lung tung, dù sao Khương gia cũng đâu có gì đáng giá để hắn phí lực, nhiều lắm là tò mò mà thôi.
“Hình như là làm kinh doanh, cả năm cũng không mấy khi ở U thị.”
“Vậy mẹ anh ta đâu?” Ngũ Tử Húc cũng gia nhập.
Ông thầy nói: “Khi còn nhỏ cha mẹ trò ấy đã li dị, hai anh em đều do mẹ nuôi nấng, nhưng bà mẹ cũng thường xuyên ở nước ngoài, vừa rồi thầy vẫn không liên lạc được, đang cố thử gọi lại.”
Diêm Trừng thoáng nhìn sang phó hiệu trưởng và bác sĩ trưởng nãy giờ vẫn đang bàn bạc với nhau, tuy nói học sinh bị thương là chuyện bình thường nhưng bộ dáng của bọn họ trông rất nghiêm túc nên có chút không tầm thường.
Liền hỏi tiếp: “Bọn họ nhận thức thầy Hồ?” Phó hiệu trưởng họ Hồ.
Chủ nhiệm lớp cười cười: “Thầy nói mấy đứa coi như không nghe thấy cùng đừng có nói với ai, nếu không bát cơm của thầy cũng đi luôn đấy.”
“Em biết mà.” Ngũ Tử Húc gật đầu vỗ vai ông thầy cười toe: “Thầy còn không tin bọn em sao?”
Chủ nhiệm cũng không thèm để ý hành vi vô lễ của cậu ta, nhỏ giọng nói: “Hình như có chút giao tình với mẹ Khương Duệ, bằng không sao có thể chuyển cháu ngoại vào trường mình, đã qua lúc chiêu sinh một thời gian, hơn nữa mấy đứa cũng biết…vị sếp lớn cũng vừa mới đổi loại sự tình này chỉ có lần đầu tiên không có lần thú 2 đâu.”
Vị sếp lớp chính là chỉ hiệu trưởng mới vừa nhảy dù vào, nói tới điều này ông thầy bỗng im bặt, lúc này mới nhớ ra ông hiệu trưởng mới cùng với hai vị trước mặt này có có liên quan, liền vội vàng ngậm miệng.
“Cháu ngoại?” Ngũ Tử Húc sửng sốt, một khắc mới kịp phản ứng: “Kỉ Tiễu á?”
“Ừ, chính cậu ta.” Chủ nhiệm lớp gật đầu: “Nhưng thành tích của trò ấy cũng thực tốt, năm đó rớt xuống Phân Hiệu chắc là do vận khí không tốt đi, hiện tại vào trường mình cũng không tính là miễn cưỡng.”
“Cậu ấy vì sao lại rớt xuống Phân Hiệu?” Diêm Trừng hỏi.
Chủ nhiệm lớp cũng không hiểu: “Cái này hiệu phó cũng không nói rõ, hình như là bị bệnh.”
Nhưng nói tới thành tích ông cũng nhịn không được mà cảm thán: “Khương Duệ cũng học tốt như vậy, hai ba tháng tới chưa chắc đã lành, aiz, đến lúc đó nhất định ảnh hưởng tới thi đại học, bình thường thành tích của trò ấy cũng không tồi, thái độ cũng thực nghiêm túc, thật đáng tiếc.”
Diêm Trừng nghĩ tới bộ dáng ngày thường của Khương Duệ, mặc đù chưa từng chính thức tiếp xúc nhưng cách sống hoàn toàn khác với Khương Chân, nhất định sẽ chịu không ít đả kích.
Mà trong phòng bệnh, Kỉ Tiễu và Khương Chân không tiếng động đứng bên giường nhìn Khương Duệ vẫn đang mê man vì thuốc mê, thẳng tới khi Diêm Trừng và Ngũ Tử Húc vào, hai người mới hồi phục tinh thần.
Kỉ Tiễu xoay người bước ra ngoài, Diêm Trừng nhìn một chút cũng đi theo.
Trên đường trở về, biểu tình Kỉ Tiễu lại hồi phục lại bộ dáng thản nhiên, không còn chút mơ hồ lo lắng như lúc nãy, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Diêm Trừng suy nghĩ một đường, khó được khi không lên tiếng, sau khi về trường một ý niệm chậm rãi hình thành.
*******
Khương Duệ nằm viện, Khương Chân ngẫu nhiên sẽ tới thăm, Kỉ Tiễu thì một lần cũng không, cậu cũng cảm thấy Khương Duệ cũng chưa chắc muốn nhìn thấy mình, mà trường học sau khi triển khai mấy ngày tuyên truyền giáo dục xong hết thảy cũng khôi phục lại bình thường.
Kiến thức ở học kì II rõ ràng so với học kì I nhiều hơn rất rất nhiều, có người còn tính, học sinh lớp 1 mỗi ngày đều phải làm ít nhất 6 bộ đề, 20 trang sách bài tập, hơn một giờ học thuộc lòng, cuối cùng là chuẩn bị kiến thức bài mới, rất nhiều người không tự ép mình thức tới rạng sáng thì không yên tâm, mà ngay cả Kỉ Tiễu ngẫu nhiên cũng sẽ thức trắng đêm, hơn nữa còn thêm cả bản thảo phải hoàn thành.
Diêm Trừng nhiều lần nhắc nhở cậu không cần gấp như vậy, nếu thật sự không có thời gian có thể hoãn hoặc nộp muộn, nhưng Kỉ Tiễu vẫn cứ làm theo tiết tấu chặt chẽ của bản thân.
Cậu đã thế thì bọn Ngũ Tử Húc và Hồng Hạo càng không thê thảm hơn, Hồng Hạo không có thời gian đi tán gái tính tình càng lúc càng nóng nảy.
Vừa vặn, giờ cũng đã tới tháng 4, sáng hôm nay, Ngũ Tử Húc khoác vai Diêm Trừng hỏi: “Sao? Cuối tuần nay có dự định nào chưa? Nếu mày không ngại phiền toái, giao cho anh em tốt này đi, cam đoan cho mày được xả stress coi như giải phỏng khỏi lao tù.”
Vương Hi Đường đối với mấy cái dự định này của mấy thằng bạn có chứng sợ hãi lên tiếng: “Mày thôi đi, cuối cùng gục la liệt còn không phải mệt tao và Kỉ Tiễu à?”
Ngũ Tử Húc vội hỏi: “Lần này sao có thể giống lần đó, mày quên cuối tuần này là ngày nào rồi à?”
Vương Hi Đường: “Tiết thanh minh?”
Ngũ Tử Húc mém ngã ngửa, khó được khi đả kích được thằng bạn: “Mày điên à, tiết thanh minh là ba ngày sau đó, là đại thọ của đại Diêm Vương!”
Vương Hi Đường nghĩ nghĩ: “Diêm Vương, mày tính thế nào?”
Diêm Trừng nói: “Nói sau đi, bây giờ còn chưa chắc, ba của tao…đại khái sẽ tới.”
Vừa nghe tên tuổi của Diêm Hồng Tá, cả đám đang quấy rối liền yên tĩnh lại, đứa nào đứa này liền ngoang ngoãn về chỗ đi làm bài tập.
Phòng học buổi tối, Diêm Trừng khó được khi không dây dưa với Kỉ Tiễu, cũng không có cùng bọn Ngũ Tử Húc chơi đùa, mà là bắt taxi một mình chạy tới bệnh viện.
Lúc Khương Duệ nhìn thấy Diêm Trừng bước vào, biểu tình khiếp sợ lúc lâu mới thu hồi lại được.
Là học sinh trường Phụ Trung, Khương Duệ tự nhiên nhận thức Diêm Trừng, nhưng Khương Duệ cảm thấy Diêm Trừng không biết mình mới phải, cho nên Khương Duệ cho rằng hắn đi nhầm phòng.
Diêm Trừng tự nhiên kéo ghế cạnh giường ra ngồi xuống.
Trường học cấp cho Khương Duệ đãi ngộ cũng không tệ, phòng 2 giường bệnh, nằm giường bên cạnh là một thiếu niên tuổi gần như tương đương, bị loét dạ dày, lúc này đang híp mắt nửa sống nửa chết nhìn bọn họ. Mà so với ra thì tinh thần Khương Duệ hơn hẳn cậu ta, lúc này đang ngồi dựa vào thành giường đọc sách, chỉ là bả vai và bắp đùi bị bó thách cao thật dày, vô pháp nhúc nhích.
Khương Duệ không nói lời nào, Diêm Trừng cũng không lên tiếng, hai người đều dùng tầm mắt đánh giá đối phương, nhưng khi không đối mặt với Kỉ Tiễu thì khí tràng của Diêm Trừng không học sinh trung học nào có thể sánh bằng, cho nên, dù Khương Duệ có tỏ ra thanh lãnh cao ngạo tới đâu thì cũng bất đắc dĩ mà bại trận, bất lực mở miệng trước: “Cậu…có chuyện gì?”
Diêm Trừng mỉm cười, khẩu khí ôn hòa: “Tôi quen biết Kỉ Tiễu.”
Khương Duệ ngẩn ra không hiểu.
Diêm Trừng lại nói: “Kỉ Tiễu và Khương là quan hệ thân thích đi, mà Ngũ Tử Húc đang theo đuổi Khương Chân, anh biết không? Ngũ Tử Húc là anh em của tôi.”
Quan hệ lằng nhằng như vậy nhất thời Khương Duệ nghe cũng không rõ ràng lắm, nhưng anh ta rất nhanh đem những diều đó tiêu hóa một lần, sau đó bất động thanh sắc nói: “Cho nên?”
“Muốn nhờ anh giúp một chút.”
Khương Duệ hừ lạnh: “Cậu muốn tôi giúp Ngũ Tử Húc theo đuổi Khương Chân?”
“Anh thấy sao?”
“Cậu tìm nhầm người rồi, tôi vốn không có hứng thú quản chuyện này, cũng không có khả năng làm được.” Khương Duệ thập phần không thoải mái, từ sau khi té bị thương tới giờ, tâm tình anh ta liền bất mãn rất nhiều, mỗi ngày đều lo lắng làm sao để thi đại học cho tốt, sao lại khôi phục chậm như vậy, hơn nữa Trì Xu Huyên còn vừa gọi điện là bận việc không về được, đại khái phải tới tháng sau mới về, họa vô đơn chí Khương Duệ nghe thấy yêu cầu ba lăng nhăng của Diêm Trừng, anh ta sao có thể vui mừng.
“Đừng vội vã cự tuyệt.” Diêm Trừng tựa người vao thành ghế: “Tôi biết quan hệ của các anh không được tốt, cũng không trông cậy anh sẽ thúc đẩy được cái gì, chính là, chỉ cung cấp những tư liệu cơ bản là được rồi, để hai bên cùng hiểu biết lẫn nhau.”
“Bản lãnh của các cậu lớn như vậy sao không tự mình đi tìm hiểu?” Khương Duệ cảm thấy mình như đang bị đùa giỡn, anh ta vốn thanh cao, nên đối với những đặc quyền giai cấp trong trường học vô cùng khinh thường, lúc này đối với mặt với Diêm Trừng càng là địch ý cùng phỏng đoán là chiếm đa số.
Diêm Trừng sớm đoán được thái độ của anh ta: “Tôi không phải đang tìm hiểu từ anh đó sao?”
Khương Duệ cũng là người thông minh, suy nghĩ một chút là hiểu được, lập tức biểu tình lại càng hiện rõ sự xem thường: “Không tự mình tìm hiểu tin tức lại, toàn dùng các phương thức bàng môn tả đạo ép buộc người khác, thế mà gọi là tìm hiểu sao? Cái đó cậu gọi là tôn trọng?”
Bị nói thế Diêm Trừng cũng không tức giận, hắn đích xác chính là nghĩ như vậy, hắn không chủ động đi thăm dò, mà là nhượng người khác nói cho hắn biết, cao ngạo trong lòng nhất định phải giảm đi một chút, nếu không Diêm Trừng cảm thấy, chờ tới ngày mình chết thì anh cũng sẽ không chịu nói mọi thứ ra cho hắn biết.
“Tôn trọng hay không tôn trọng tự tôi biết suy nghĩ, chỉ xem anh có nguyện ý phối hợp hay không.”
Khương Duệ mặt lạnh nhìn hắn: “Cậu cảm thấy có khả năng sao?”
Diêm Trừng lắc đầu, từ trên bàn lấy giấy bút tới, lưu loát ghi xuống một dãy số, sau đó đặt cốc nước đè lên.
“Không vội, đây là số điện thoại di động của tôi, anh suy nghĩ kỹ rồi nói cho tôi biết, tôi cảm thấy, anh sẽ thông suốt.” Nói xong, cao thấp quét quanh vết bó bột của Khương Duệ, cùng quyển sách tham khảo trong tay anh ta, khoan thai đứng dậy, rời khỏi phòng bệnh.
Khương Duệ nhìn cánh cửa phòng đóng kín, muốn dùng lực ném tờ giấy đi, ai ngờ vừa giơ tay lên liền đụng tới vết thương, lập tức đau tới nhăn mặt.
Hết chương 70