Cưỡi ngựa cả buổi sáng, cả nhóm dùng cơm trưa xong liền quay trở về.
Vẫn chiếc xe đó, vẫn vị trí đó, ba ngày nháo như điên tinh lực mọi người hiển nhiên đã hao tổn đi rất nhiều, một đường đi về phi thường im lặng, Kỉ Tiễu cơ hồ từ khi lên xe liền nhắm mắt thiếp đi, ngủ thẳng cho tới khi xe dừng ở trước cổng trường.
Diêm Trừng do dự không biết có nên đánh thức cậu dậy không thì Kỉ Tiễu tự mở mắt ra.
Hồng Hạo ôm một đống quà lưu niệm ra ngoài, tất cả đều là Lỗ Tú Ny bảo cậu ta mua, Vương Hi Đường thấy cậu ta chật vật quá nên tốt bụng bê đỡ một chút, Ngũ Tử Húc ở sau lưng châm biếm: “Mày là người rừng lần đầu tới thành phố thăm người thân à, nhị tỷ nhà bác hai ở đây, hay là đường muội muội nhà cậu bảy mời ăn cơm?!”
Hồng Hạo kỳ thật cũng hơi xấu hổ: “Mày cho rằng tao sẽ nguyện ý sao?” hiện tại tất yếu phải lấy lòng bạn gái: “Tao vẫn còn kém so với cậu ta.” Hồng Hạo hất cằm về phía Kỉ Tiễu vừa đứng dậy: “Cậu ta cái gì cũng mua về, tao bất quá cũng chỉ mua đồ đặc sản thôi.”
Diêm Trừng cũng quay đầu sang nhìn Kỉ Tiễu, thấy lưng cậu đeo hai cái túi lớn, trong tay gắt gao ôm quả bóng rổ.
Nhất thời, khiến ngực hắn đập mạnh lên một cái, Diêm Trừng cười chọc Hồng Hạo: “Mày mua cho người yêu là việc của mày, cậu ấy mua cho người ta, liên quan gì tới mày.”
Đoàn người xuống xe, sắc trời cũng không còn sớm, liền nghĩ ăn cơm chiều xong rồi về nhà, vừa lúc xe lớp 2 cũng tới nơi, Kinh Dao thuận thế gia nhập, mà Kỉ Tiễu lại nói tự mình về phòng ăn, nhưng bị Kinh Dao kéo lại bắt đi cùng.
“Đều đã tới cửa, còn không vào luôn, về làm gì.” Nhỏ không cho Kỉ Tiễu cơ hội cự tuyệt, liền đem người kéo luôn vào bên trong nhà hàng.
Cả nhóm gọi một bàn đầy đồ ăn, vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả, Ngũ Tử Húc thấy Kỉ Tiễu cứ ôm quả bóng không bỏ hỏi: “Để dưới đất đi, ăn như thế không thấy bất tiện sao?”
Kỉ Tiễu không để ý tới cậu ta.
Diêm Trừng thuận tiện kéo một chiếc ghế khác tới bên cạnh, vỗ vỗ nói: “Để đây được rồi.”
Kỉ Tiễu lúc này mới để quả bóng lên chiếc ghế.
Thấy cậu coi quả bóng như là bảo bối, mọi người đều có chút kì quái, nhưng Kỉ Tiễu vốn luôn thần thần bí bí, cũng không ai mượn cơ hội trêu chọc cậu.
Ngũ Tử Húc chợt nhớ ra một chuyện: “Cuối tuần có trận thi đấu với Cửu Trung, trận đó ác liệt lắm đây.”
Kinh Dao nói: “Cửu Trung? Người ta là trường chuyên thể dục thể thao, gặp bọn họ không phải tiêu rồi sao!”
“Bà coi thường bọn tôi vừa thôi, với trình độ hiện tại của bọn tôi sao có thể thua họ được.”
“Thế nhưng Diêm Vương không tham gia thi đấu.”
Diêm Trừng bỗng lên tiếng: “Tao có thể tham gia.”
“Mày?” Ngũ Tử Húc đôi đũa trên tay chỉ thẳng vào mặt hắn.
Diêm Trừng linh hoạt gắp một miếng đậu ném vào trong bát: “Đã sớm khỏi rồi.”
“Mày đừng cậy mạnh, không phải bác sỹ nói lành hẳn cần ít nhất 2,3 tháng sao, mày chớ nóng vội.”
“Tóm lại lúc luyện tập, huấn luyện viên nói được là được rồi.”
“Vậy thực tốt, có Diêm Vương, Cửu Trung cũng không thành vấn đề.” Khó được khi Lỗ Tú Ny lên tiếng gia nhập, nhỏ hưng phấn nói: “Đến lúc đó mọi người cùng nhau cố gắng.”
*****
Sau ba ngày đi chơi điên cuồng, học sinh trở về kiếp sống học tập bình thường, mà Diêm Trừng theo thường lệ không tham gia thể dục buổi sáng cùng tiết thể dục, nhưng lại khôi phục tiến hành huấn luyện cùng với đội bóng rổ.
Kỉ Tiễu gần đây cũng bề bộn nhiều việc, ngày deadline cho nhà xuất bản đã gần kề, cậu mỗi ngày đều vì cố hoàn thành các bản thảo mà chỉ được ngủ 3,4h, cậu cũng không thể vẽ trong phòng kí túc được bởi vì Tiêu Kiện Thạc cùng Tôn Tiểu Quân thực sự quá đáng ghét, đặc biệt là Tôn Tiểu Quân, so với Hà Bình trước kia còn huyên thuyên lải nhải hơn nhiều.
Tôn Tiểu Quân phát hiện được chỗ tốt của Kỉ Tiễu nên khi không có việc gì liền thích cùng cậu tán gẫu, Kỉ Tiễu sẽ không đem oán giận của mình nói ra ngoài, cũng không cười nhạo mơ mộng xa vời của mình, Tôn Tiểu Quân cũng không cần thiết phải được đáp lại, cậu ta chỉ là muốn tìm một người khi học tới sức cùng lực kiệt sẽ chia sẻ giải tỏa một chút áp lực của mình, Kỉ Tiễu hiển nhiên là người ngàn năm một thuở.
Cho nên Kỉ Tiễu tình nguyện đem bài tập về phòng làm, còn trong tiết thể dục buổi sáng và tiết thể dục hoặc sau thời gian tan học sẽ ở lại vẽ, vì thế trên gương mặt tuyết trắng lộ ra hai quầng thâm mắt, theo như cách nói của Hồng Hạo thì chính là ‘càng ngày càng giống quỷ hồn ban ngày lắc lư hiện ra.”
Hôm nay, Diêm Trừng đã huấn luyện xong, khó được khi lia tầm mắt về dãy lớp học một vòng, quả nhiên thấy Kỉ Tiễu vẫn đang ngồi trong lớp chưa về phòng.
Gần đây tuy hai người mỗi ngày đều có thời gian cố định ‘bên nhau’ nhưng thái độ của Kỉ Tiễu đối với hắn cũng không có thay đổi gì rõ rệt, cơ bản Diêm Trừng hỏi mười câu thì chín câu lấy một âm tiết đáp lại thế nhưng Diêm Trừng có thể cảm giác được quan hệ của Kỉ Tiễu và hắn dần dần trở nên xa cách, nói thế nào nhỉ, là một loại ý thức, hoặc là tình cảm xa cách.
Kỉ Tiễu dường như muốn bảo trì khoảng cách với hắn.
Điều này khiến Diêm Trừng có chút khó chịu, nhưng hắn không có biểu hiện ra ngoài.
Thấy Diêm Trừng đi vào lớp, Kỉ Tiễu liếc mắt nhìn qua rồi lại chúi đầu vào vẽ.
Diêm Trừng làm bộ như đang tìm tòi cái gì, rồi trong ngăn bàn rút ra một vở bài tập: “Quên cái này, không thì ngày mai sẽ bị phê bình.”
Kỉ Tiễu vẫn tiếp tục cúi đầu vẽ vẽ.
Diêm Trừng ngồi xuống ví trí phía trên nhìn cậu, được rồi là nhìn Kỉ Tiễu vẽ.
“Nếu không hoàn thành kịp có thể gọi điện cho nhà xuất bản nói hoãn 2 ngày không được sao?”
Kỉ Tiễu cẩn thận vẽ từng lọn tóc mỹ thiếu nữ: “không được.”
“Cậu đưa số điện thoại đây, tớ gọi cho.”
Kỉ Tiễu ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt con ngươi không phải là vầng sáng cảm kích hay ấm áp.
Nhưng biểu tình của Diêm Trừng cũng thực nghiêm túc.
Kỉ Tiễu chỉ có thể nói: “Không cần.”
Diêm Trừng buông tay: “Kì thi tháng lại sắp tới, cậu còn muốn bận rộn tới mức nào nữa?”
Kỉ Tiễu không để ý tới hắn.
Diêm Trừng: “Có cần tớ cho cậu mượn đề cương không?”
Hắn kỳ thật chỉ là thuận miệng nói thế nhưng Kỉ Tiễu bỗng nhiên ‘ba’ ném cái bút xuống, đầu bút rơi lên tập bản thảo, mặt giấy cũng đập cho nhăn nhúm lại.
Bản vẽ này sắp hoàn thành liền trực tiếp bị hỏng.
Diêm Trừng trầm mặc một lát, nói: “Được rồi, tớ không nói nữa…”
Kỉ Tiễu lần nữa đổi tờ giấy khác, cầm bút lên vẽ lại từ đầu.
“Tôi đã nói chuyện với họ rồi, tạp chí cũng chờ xuất bản.’ Cậu chậm rãi nói.
Diêm Trừng vừa nghe liền hạ giọng: “Vậy cậu chú ý nghỉ ngơi.” Những lời này nói xong chính cũng cảm giác nổi hết cả da gà, há miệng thở dốc, lại khép lại.
Kỉ Tiễu nhẹ nhàng “ân” một tiếng.
Hai người không nói gì một lúc, rồi Diêm Trừng vẫn nhịn không được lên tiếng: “Thứ 6 này thi đấu, cậu có tới xem không? Tại sân vận động trường mình, là chủ nhà.”
Nhưng ngoài dự liệu, Kỉ Tiễu lại hỏi lại một câu: “Cậu ra sân?”
Diêm Trừng dừng một chút, nở nụ cười: “Ừ.”
Kỉ Tiễu gật đầu: “Được.”
Cửu Trung không hổ là trường trung học thể dục thể thao của U thị, tuy bóng rổ không phải là đội mạnh nhất của trường nhưng năng lực cũng không phải bình thường, hai chiếc xe khách lớn tiến vào trong sân Phụ Trung, một chiếc là của thành viên đội bóng, chiếc còn lại là người nhà và cổ động viên đi theo.
Thấy tình hình như vậy, Phụ Trung luôn trọng mặt mũi cũng không cam tâm yếu thế, phó hiệu trưởng quyết định cho lớp 10 và lớp 11 nghỉ học đi cổ vũ, khiến cho sân vận động nháy mắt chật kín người cái này gọi là: khí thế sân nhà không thể thua kém!
Học sinh Phụ Trung luôn tự hào vì trường mình, loại sự tình này liên quan tới vinh dự tập thể đương nhiên phá lệ ra sức, vừa mới được cho nghỉ học, ba tầng sân bóng tiếng hô vang trỗi dậy, đội bóng chỉ mới đi ra làm khởi động ấm thân, nhưng tiếng hô cổ vũ cũng muốn làm nổ tung nóc nhà.
Kỉ Tiễu trên đường gặp Kinh Dao, hai người vừa tới liền gặp Vương Hi Đường đang đứng ở cửa đón tiếp người, sau đó được đưa tới một góc ngồi xuống, chỗ này tuy không quá thu hút nhưng tầm nhìn lại phi thường tốt, bên phía kia cách vài chỗ Mai Nghiên Nghiên đã sớm an vị.
Cách giờ thi đấu khoảng 5p, đội hình chính thức vào sân nhưng Diêm Trừng vẫn mặc áo khoác đồng phục, Mai Nghiên Nghiên nhíu mày nói: “Hôm nay Diêm Vương không thi đấu à?”
Vương Hi Đường nói: “Tay Diêm Vương vẫn chưa khỏi hoàn toàn, nên huấn luyện viên chưa cho cậu ấy vào.”
“Vậy hôm nay khó thắng được lắm.”
Kinh Dao nghe qua có chút không vui: “Thi đấu còn chưa bắt đầu cậu nói xui xẻo cái gì vậy, em trai cậu không phải người à, Hồng Hạo, Ngũ Tử Húc không phải người à?”
Nói xong, Kinh Dao trực tiếp đứng lên, hướng trong sân hét to: “Phụ Trung tất thắng!”
Kỳ thật giọng nhỏ không lớn lắm, thế nhưng phía sau là một đám cổ động viên đội nhà, nhỏ vừa hô như vậy, đám nữ sinh đó cũng đồng thanh hô vang.
Đặc biệt là Lỗ Tú Ny, trực tiếp cầm loa bật tới cỡ to nhất gào lên.
“Phụ Trung tất thắng! Phụ Trung tất thắng! Phụ Trung tất thắng! Diêm Vương, Kinh Dao nói cậu cổ gắng~~~!!”
Nhất thời mọi người trong sân đều nhìn về hướng này, kể cả thành viên trong đội.
Diêm Trừng cũng quay đầu qua nhìn, đến khi nhìn thấy Kỉ Tiễu đang ngồi cạnh Kinh Dao, hắn lộ ra tươi cười sáng lạn.
Mai Nghiên Nghiên lại cho rằng hắn hướng về Kinh Dao cười, biểu tình trên mặt đen như đáy nồi.
Ngay sau đó, trận đấu bắt đầu.
So với lần trước đấu với trường Ba Trung, Cửu Trung khó đối phó hơn nhiều, ngay từ đầu Phụ Trung toàn bị ép sân, huấn luyện viên đổi người vài lần cũng không ăn thua, cuối cùng đành phải thay đổi chiến thuật, đổi thành 2 hậu vệ, khiến Ngũ Tử Húc và Hồng Hạo đểu tử thủ ở sân nhà, mới miễn cưỡng xoay chuyển cục diện. Sau đó trận thi đấu cũng vô cùng thuận lợi, giờ cách biệt điểm số là 8 điểm, nhưng thể lực của đội Phụ Trung dần chống đỡ không nổi, đối phương cũng bắt đầu chọn dùng chiến thuật phạm quy, dần dần điển số chênh lệch liền rút ngắn lại, mắt thấy điểm đội khách đã vượt trước, mọi người trong hội trường không thể ngồi yên được nữa.
“Đổi Diêm Trừng ~~!”
Không biết ai kêu trước tiên, nhưng từ người đó, cuối cùng lan ra toàn khán đài, khiến huấn luyện viên có chút ái ngại.
Diêm Trừng vẻ mặt sẵn sàng, đứng dậy nói chuyện với huấn luyện viên, đối phương miễn cưỡng gật đầu, hắn bắt đầu cởi áo khoác.
Lúc này sức nóng của khán đài đã dâng lên đỉnh điểm, mà sự thật chứng minh, mọi người chờ mong cũng không hoàn toàn vô lý, Diêm Trừng vừa ra sân, điểm tiến công lập tức tăng lên, những hậu vệ của đội khách liên tiếp bị hạ gục, có thể bắt nhịp luôn vào trận đấu, vì thế toàn đội cũng hưng phấn chơi ăn ý hơn hẳn.
Điểm cách biệt liền gia tăng, 1 điểm, 2 điểm đến 4, 5, 6,7 điểm, cuối cùng Phụ Trung liên tục ghi điểm vào rổ đội bạn, cuối cùng lấy ưu thế hơn hẳn ép Cửu Trung mặt mày xám tro, hoàn toàn không thể đáp trả!
Trận đấu chấm dứt! Học sinh Phụ Trung sôi trào hoan hô chúc mừng, các thành viên trong đội cũng ôm nhau ăn mừng rối rít, cao hứng không thôi.
Kinh Dao kéo Kỉ Tiễu đi qua, mọi người vì thế ồn ào muốn Diêm Trưng ôm nhỏ, Diêm Trừng tượng trưng ôm Kinh Dao một cái rồi bỏ ra luôn, tiếp đối với Kỉ Tiễu mở rộng vòng tay.
Kỉ Tiễu lần này phản ứng có chút chậm, bị Diêm Trừng ôm chặt trở tay không kịp!
Trong tiếng huyên náo ầm ĩ xung quanh, Diêm Trừng ghé lỗ tai cậu nói nhỏ: “Chốc lát đừng đi vội, đợi tớ một chút.”