Kỉ Tiễu vừa ra văn phòng đã bị người chặn lại, nhìn Ngũ Tử Húc và Hồng Hạo trước mặt, Kỉ Tiễu dừng cước bộ.
Ngũ Tử Húc biểu tình thực cứng ngắc, vẫn là Hồng Hạo mở miệng: “Có chút…ừm, muốn nói chuyện với cậu một chút.”
Kỉ Tiễu khó được phối hợp, gật đầu, cả ba đi tới sân sau trườngthường không có người, đến nơi, Kỉ Tiễu quay đầu lại thản nhiên nhìn bọn họ.
Chống lại tầm mắt không e dè của Kỉ Tiễu, Hồng Hạo thậm chí cònchút không tốt lắm, thanh thanh cổ họng: “Cái kia… ảnh chụp bọn tôi đãnhìn thấy, việc này là thật sao?” cuối cùng cũng biết Diêm Vương rất hay nhìn mình không vừa mắt.
Kỉ Tiễu không trả lời
Ngũ Tử Húc nhịn không được: “Đang nói với cậu đó, cậu và DiêmVương..rốt cuộc là thế nào vậy?” cứ việc trước đây Hồng Hạo cũng khôngít lần cằn nhằn qua với mình nhưng Ngũ Tử Húc cũng thấy bản thân có dấuhiệu tiểu nhân đôi chút, nhưng những phỏng đoán so ra kém khiếp sợ rấtnhiều với sự thật, Ngũ Tử Húc nhất thời đích xác bị dọa sợ, trong đầuhiện tại vẫn còn ong ong.
Kỉ Tiễu nói: “Giống dạng quan hệ của các cậu.”
“Thúi lắm, cậu hù ai đó!” Ngũ Tử Húc mắng: “Cậu coi tôi là đồ ngốc mà đùa à.”
Ngũ Tử Húc luôn vui cười hớn hở, cũng không tỏ vẻ cậu ta khôngcòn cách nào khác, nhưng cậu ta rất ít khi đỏ mặt tía tai cùng ngườiquen nói chuyện như thế, ngay cả Hồng Hạo cũng chưa từng thấy qua, lúcnày có chút kinh ngạc, khẽ khuyên nhủ: “Chỉ vui đùa chút thôi, mày cócần xé ra to thế không, Đông ca cũng đâu có như vậy.”
“Là vui đùa sao? Mày hỏi Kỉ Tiễu xem Diêm Vương có phải vui đùakhông? Tao nhận thức Diêm Vương bao nhiêu năm, mày nhận thức bao nhiêunăm, mẹ nó còn không biết nó tốt hay xấu nữa kìa.”
“vậy mày tính sao, không phải đùa, chẳng lẽ thật sự biến thành đồng tính luyến ái?” Hồng Hạo có chút tức giận.
Kỉ Tiễu yên lặng nhìn bọn họ, biểu tình trên mặt so với vừa rồitrong văn phòng giáo viên hoàn toàn khác, lúc này cậu tựa như đang phêphán hai người.
“Có thể tách ra không? Hai người có thể tách ra phải không?”
Ngũ Tử Húc thình lình nói ra những lời này khiến Kỉ Tiễu ngẩn ra, miệng mấp máy nhưng không phát ra thanh âm nào.
Hồng Hạo vội xen vào: “chiến gia à, chuyện này mày có quản đượckhông, vừa rồi mày còn nói mày hiểu Diêm Vương, mày cũng không phảikhông biết tính nó thế nào.”
Ngũ Tử Húc ngây người, tựa như lúc này mới lãnh tĩnh một chút,cậu ta phiền toái gãi đầu, cầm di động gọi điện cho Diêm Trừng, chỉ nghe thấy tiếng báo không liên lạc được.
“Không được, tao phải tới nhà tìm nó.”
Trường học đều biết rồi, phỏng chừng Diêm gia cũng đang nháo loạn, Diêm Vương không chừng lúc này đang bị kìm hãm.
Nhưng mà Ngũ Tử Húc vừa nhấc chân lại nghe Kỉ Tiễu mở miệng nói chuyện: “Không cần nhắc tới tôi.”
Hai người xoay đầu nhìn lại, Kỉ Tiễu lặp lại một lần: “Không cần phải nói, nói ra cũng không có tác dụng gì.”
Ngũ Tử Húc và Hồng Hạo không ngốc, với trình độ ngày thường Diêm Trừng đối với Kỉ Tiễu siêu để bụng, hiện tại người bị phiền nhất khẳngđịnh không phải là hắn mà là Kỉ Tiễu, chỉ cần tưởng tượng việc luôn làmục tiêu chú ý của hàng trăm con mắt chiếu vào thì cũng biết Kỉ Tiễu xấu hổ và gian nan thế nào, nếu lúc này chuyện hai người còn bị thêm mắmthêm muối một phen phỏng chừng Diêm Trừng nhất định sẽ bạo phát.
Ngũ Tử Húc nhìn Kỉ Tiễu ánh mắt cũng ôn hòa hơn nhiều, cậu tanói: “Cậu muốn tôi giúp đỡ gì không? Hoặc là cậu về nhà nghỉ ngơi vàingày đi?”
Kỉ Tiễu lắc đầu, nếu cậu nghỉ ở nhà chứng tỏ là có tật giật mình, nhưng đúng là có chuyện cần phải nhờ Ngũ Tử Húc giúp thật.
…..
Có lẽ do ngày hôm qua thật sự cao hứng, hơn nữa còn say rượu,Diêm Trừng cảm giác giấc ngủ tối qua đặc biệt an ổi, hắn còn tính toánsẽ thức dậy cùng Kỉ Tiễu tới trường nhưng khi mở mắt ra, bên giường đãtrống không, mà chiếc đồng hồ báo thức đã điểm hơn 10h sáng.
Diêm Trừng vội vàng từ trên giường nhảy xuống, thay quần áo rồitới bàn học ngồi thưởng thức bức tranh Kỉ Tiễu tặng hắn, hắn đã bao lâukhông ngủ nướng một giấc rồi, quả nhiên ngủ dậy xong cả người thả lỏngtinh thần hăng hái.
Nhưng hắn vẫn vội vội vàng vàng thu thập sạch sẽ chạy ra khỏiphòng, Diêm Trừng thấy bà ngoại đang nghe điện, mà khi bà nhìn về phíamình, ánh mắt đó cả đời Diêm Trừng cũng không dám quên. Biết bao cảm xúc hiện rõ trong mắt bà, không dám tin, hỗn loạn, thất vọng cùng sợ hãi,tuy rằng phi thường ngắn nhưng đối với bà ngoại luôn nội liễm thì đócũng là kich liệt nhất trước nay chưa từng có rồi.
Diêm Trừng lập tức nội tâm liền rơi xuống đáy cốc, thầm nghĩ: nhất định xảy ra chuyện!
Quả nhiên, bà ngoại vừa cúp điện thoại, lẳng lặng nhìn mặt DiêmTrừng, hồi lâu mới cất tiếng hỏi: “Nhà trường vừa gọi tới, nói có ngườiup ảnh con và Kỉ Tiễu phi thường bất nhã lên mạng, con có thể giải thích với ta không?” Diêm Trừng trực giác liền muốn nói, lại bị bà ngoại lớntiếng đánh gãy: “Giỏi, giỏi lắm! nghĩ xong rồi nói cho ta biết.”
Diêm Trừng do dự hai giây, rồi nói: “Con không biết là ảnh chụp nào, nhưng con và Kỉ Tiễu…con không muốn tiếp tục dấu bà nữa.”
Hắn mới nói xong, bà ngoại đối diện mãnh liệt giơ tay lên, tuyrằng bà ngoại từ nhỏ tới lớn đều chưa từng đánh hắn nhưng Diêm Trừng đãlàm tốt chuẩn bị ăn tát, nhưng bà ngoại chỉ giơ tay lên cao năm chặt rồi buông ra, cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng vẫn là bất lực buông xuống.
Bà ngoại hít thở thật sâu, Diêm Trừng thấy đôi môi bà run rẩy,sắc mặt cũng trắng bệch, tưởng là cố gắng áp chế các loại kinh hoàng, bà ngồi xuống trên ghế sô pha.
Bà nói: “Con còn nhớ ta vì sao lại cho con tới U thị đi học không?”
Diêm Trừng dừng chút, rồi gật đầu: “Bà hi vọng con có thể hảo hảo học tập, không bị hoàn cảnh ảnh hưởng.”
“Vậy cuối cùng thì sao?” bà ngoại cực độ đau lòng: “Con ly khaikhỏi những xa hoa trụy lạc tránh khỏi những ảnh hưởng bao bọc từ giatộc, tới chỗ này rồi mà vẫn có những thoi hư tật xấu, con sao xứng đượcvới những kì vọng của ta và ông ngoại, con cả những cố gắng trước đâycủa con?”
Diêm Trừng cắn răng: “Con không phải đang chơi đùa, bà ngoại, con đối với Kỉ Tiễu không phải đang chơi đùa.”
“Con thì biết cái gì!” bà ngoại hét lên: “Con căn bản không biết con sẽ phải đối mặt với những cái gì.”
“Con biết ——!” Diêm Trừng cũng cao giọng hơn: “Con biết hết.”
Bà ngoại nhất thời bị kiên quyết trên mặt hắn làm cho chấn động, quả thực… giống như thất chết không sờn, bà khi nào gặp qua Diêm Trừngnhư vậy.
Bà ngoại nháy mắt mấy cái, phục hồi tinh thần lại, ngăn lại hắnđang muốn cho bà thấy cõi lòng hắn, bà nói: “Ta hiện tại muốn tới trường học…con thành thật ở nhà cho ta, điện thoại trong nhà ta sẽ khóa, diđộng của con cũng bị tịch thu, không phải vi giam lỏng con mà là muốntrước khi mọi chuyện được giải quyết không cần làm phức tạp thêm, con có thể đối nghịch với ta nhưng con phải biết, ta… là thực đau lòng con, mà ba con cũng sắp tới rồi, con hảo hảo ngẫm lại cái gì là quan trọng nhất với con.”
Diêm Trừng ngẩn ngơ, trong lòng biết bà nói được làm được, chính là trong lòng hắn hiện tại rất không yên tâm, không biết Kỉ Tiễu bâygiờ thế nào, trường học đã gọi điện tới, vậy có phải tất cả mọi ngườiđều biết rồi không? Vừa nghĩ tới Kỉ Tiễu một mình ở trường đối mặt vớiđủ mọi khó khăn, Diêm Trừng sao có thể an tâm ở nhà được.
Bà ngoại thấy bộ dạng hắn cũng biết nên xử lý chuyện thế nào, vì thế nói: “Để ta tới trường xem rốt cuộc thế nào, rồi sẽ về nói lại chocon, ta biết việc học đối với một học sinh là rất quan trọng, không vạnbất đắc dĩ, ta sẽ không để chuyện này ảnh hưởng tới con…còn về tương lai sau này, lựa chọn của các con, chờ ta về rồi nói với ta, con cũng nhândịp này mà hảo hảo ngẫm nghĩ đi, con rốt cuộc là muốn làm gì.”
Diêm Trừng nghe tới hai từ ‘các con’ tâm hắn mới thoáng thả lỏng một chút.
….
Khi bà ngoại tới trường, trường Phụ Trung cố ý chuẩn bị mộtphòng riêng dành cho bà, bên trong còn có hiệu trưởng hiệu phó cùng giáo viên chủ nhiệm khối đều đang ngồi chờ, một bên còn có cô chủ nhiệm lớpNgô lão thái và một nữ sinh xinh đẹp cao gầy, bà ngoại biết nhỏ, nhỏ làbạn học của Diêm Trừng, tên gọi Kinh Dao.
Thấy bà ngoại tới ban giám hiệu trước an ủi bà, sau đó vỗ ngựccam đoan chuyện này nhất định trường học sẽ điều tra rõ, sẽ không để học sinh của mình bị bôi đen.
Bà ngoại bất động thanh sắc mà đem mọi chuyện cẩn thận tìm hiểurõ một làn, kể cả lời nói của Kỉ Tiễu phủ nhận chuyện này, nói chuyệnnày chỉ là rượu say vui đùa, mà đồng dạng Kinh Dao bị gọi tới cũng lấythái độ quyết tuyệt khẳng định, tuy rằng hiện nay nhỏ và Diêm Trừngthường thường giận dỗi vô cớ nhưng hai ngươi vẫn luôn không gạt bỏ cơhội tái hợp, Diêm Trừng sao có thể cùng một nam sinh qua lại đâu? Haingười bọn họ chỉ là bạn bè thôi.
Bà ngoại đối với chuyện này gật đầu, bà hỏi hiệu trưởng: “học sinh Kỉ Tiễu đâu?”
Hiệu trưởng nói: “Lúc trước còn thấy nhưng vừa rồi tới lớp tìmlại không thấy đâu, aiz, kì thật chúng tôi biết, hiện tại học sinh họchành áp lực rất lớn, phỏng chừng uống rượu chơi đùa cũng chỉ là muốnphát tiết một chút, nhưng hơi vượt quá chừng mực. phương diện này là lànhà trường thất trách, chúng tôi sẽ cố gắng tăng mạnh theo sát các em,hy vọng sẽ không bởi vậy mà làm ảnh hưởng tới kì thì đại học sắp tới.”
Bà ngoại nói: “Trẻ con tuổi này đích xác thích tìm kiếm chútkích thích, không thể trách nhà trường, để nhà trường khó xử, tôi làmgia trưởng đối vói nhà trường chân thành xin lỗi.”
Nhà trường có chút không nhận nổi, vội vàng cho nhau khách sáomột phen, chuyện học sinh khiến vườn trường oanh động gièm pha đã bị bọn họ nhẹ nhàng bâng quơ bóc đi qua.
Mà lúc này Kỉ Tiễu đang ngồi ở phòng bảo vệ theo dõi bên trong, nhìn không chuyển mắt lên màn hình theo dõi trước mặt.
Tốc độ của cậu cũng thực nhanh nhẹn, bởi vì nếu không nhanh thứnày sẽ bị ban giám hiệu lấy đi điều tra cho nên nhờ Ngũ Tử Húc ra mặt để cậu có thể xem trước. Kỉ Tiễu cùng lúc muốn nhìn một chút ngày đó mìnhvà Diêm Trừng có phải bị người ngoài chụp được hay không, về phương diện khác, cậu muốn tìm chút manh mối về người up hình.
Camera theo dõi trong trường được lắp đặt không ít, khu thựcnghiệm, thư viện, sân vận động đều là những đối tượng trọng điểm, dư lại thì phân bố tại các hành lang dãy học, tựa như cửa kí túc xá, cổngtrườn, còn có sân thể dục lớn.
Kỉ Tiễu xem xem băng ghi hình theo dõi ngày hôm đó, lúc trờichạng vạng, có thể rõ ràng thấy thân ảnh mình và Diêm Trừng đang đi tới, chính mình bộ dáng lắc lư, đích xác say rượu, còn Diêm Trừng thì đangđỡ mình, hai người đi qua màn hình, tư thế ái muội, cũng may camera theo dõi chỉ có thể thu được đến gàn phụ cận chỗ hai người đứng khoảng 30m,tiếp tục đi tới dưới lầu kí túc thì không còn nhìn thấy.
Diêm Trừng đêm đó không về, cho nên trên màn hình không có thấyhắn quay lại, nhưng Kỉ Tiễu đợi một lúc lâu, mãi cho tới khuya khi cổnglớn sắp đóng, trừ bỏ những học sinh trong kí túc ra ra vào vào cũngkhông có ai khiến người ta đặc biệt chú ý.
Nếu hiềm nghi người bên ngoài trường bị loại trừ thì chỉ có thểlà người trong trường, mà người này còn biết có camera theo dõi mà tiểutâm tránh khỏi.
Kỉ Tiễu cau mày, lấy băng ghi hình cổng lớn ra xem, so với cáitrước lại càng khó khăn hơn, Kỉ Tiễu đồng dạng không thấy được ai khảnghi xuất hiện.
Xem ra nơi này cũng không thu được? thực sự là lập kế hoạch lâu dài.
Kỉ Tiễu không ranh đi xem những băng ghi hình theo dõi trước đó, cậu chỉ lùi thời gian lại lúc khối 12 tan giờ tự học, tiếp tục nhìnchằm chằm dòng người như ong vỡ tổ lao ra khỏi cổng, dù trời đã dần tắtnắng, nhưng Kỉ Tiễu đều không buông tha, vẫn luôn nhìn tới khi cậu vàDiêm Trừng từ bên ngoài đi vào, sau đó xem đi xem lại, cứ như vậy vàilần, Kỉ Tiễu vẫn không tìm được cái gì.
Nhưng không tìm được cũng không đại biểu cho không phát hiện racái gì, Kỉ Tiễu tắt màn hình, lấy ra bức ảnh Ngũ Tử Húc đưa cho, nhìnkỹ, nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng.
Hết chương 101