“Ta muốn giúp hắn”
“Không bàn nữa!”
“Ta muốn giúp hắn!”
“Không thể nào!”
“Ta muốn giúp hắn ~~~”
“Làm không được!”
“Lão Đại! Ngươi qua cứng ngắc! Có người sẽ đi gặp Thiên đế kiện ngươi quáđộc tài ngang ngược! Thật không có tình người gì hết!” Tiểu Vũ hai taychống nạnh đứng ở trước sofa, một đôi tròng mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm người nọ đang nằm thoải mái trên đấy.
Không đúng! Đây không phải là người! Đây là một con hồ ly mười phần hư hỏng!
Lưu Quang ngay cả mắt cũng lười mở ra, nghe nói thế, chỉ phất phất tay vôvị nói: “Nàng đi kiện đi. Đừng để ta đến lúc đó phải đi Thiên đình chuộc nàng là tốt rồi.”
Tiểu Vũ giận đến nghiến răng, quả đấm nhỏ nắm chặt, thật hận không thể xông lên đem con hồ ly kia lột da.
“… Ngươi xem người ta si tình như vậy, thì không thể võng khai nhất diện (khoan hồng đại lượng) sao?”
Đôi tay tựa vào sau ót, Lưu Quang rảnh rang nói: “Cõi đời này người si tình đâu chỉ ngàn vạn, muốn mọi người bảo ta võng khai nhất diện. Địa phủnên trực tiếp đóng cửa đi”
Tiểu Vũ mắt trợn lên, vô lực suy sụp hạ vai, đi lên trước mấy bước đứng ở bên sofa.
“Lão Đại! Đừng không thấu tình đạt lý như vậy! Giúp đỡ lần này có được haykhông? Ta thề! Về sau không bao giờ cho ngươi thêm phiền toái nữa, ngươi liền phát thiện tâm một chút, xin rủ lòng thương xót đi” Một đôi mắt to chớp chớp, bộ dạng mười phần vô tội đáng thương.
Lưu Quang rốt cuộc mở mắt ra, nghiêng mặt sang một bên nhìn về phía Tiểu Vũ. Khóe môi nâng lên, nụ cười đầu độc mê người.
Tiểu Vũ trước tiên bị mê ngất, nhếch môi cười khúc khích. Nghĩ là Lưu Quangnhất định đáp ứng. Đang lúc hết sức cao hứng liền nghe tên yêu nghiệtnào đó trên ghế sofa khẽ hé mồm nói: “Ta nhớ ta từng nói qua rồi. Lươngtâm của ta sớm đã bị ta tự tay ném vào sông rồi. Gì? Trước đây khôngphải nàng có đi Vong Xuyên hà du ngoạn sao, không thuận tiện giúp ta tìm một chút sao?”
…….
Tiểu Vũ thề, giờ phút này nàng không có uốngnước, bằng không khẳng định phun vào mặt hắn! Hồ ly chính là hồ ly! Quágian trá rồi!
Giận dữ đứng lên, Tiểu Vũ cuộn tay áo.
“Lão Đại! Tóm lại một câu, việc này ngươi rốt cuộc có giúp hay không?”
Đuôi lông mày Lưu Quang nhảy lên, Ơ? Thì ra con mèo nhỏ Tiểu Vũ này còn muốn cùng hắn đánh?
“Không! Giúp!”
Tựa hồ là cố ý muốn nhìn con mèo nhỏ giận đến bộ dạng giơ chân. Hai chữ này vừa nói xong lực vang vang, từng chữ từng câu. Nói xong lại tiếp tụcnhắm nghiền hai mắt, biểu minh cho bộ dạng không muốn quan tâm.
Bàn tay Tiểu Vũ thu hồi lại, trán nổi gân xanh, thật muốn bóp chết hắn! Đáng tiếc đánh không lại…
Hơn nữa con hắc hồ ly này đạo hạnh quá sâu, không làm được cuối cùng người chết chính là mình…
…..
Tiểu Vũ buồn bực trở về phòng, càng nghĩ càng rối rắm. Nhớ tới mới vừa rồinam tử áo lục kia nghe được lão Đại nói, sau đó cả người cũng ngẩn ra.Suy nghĩ một chút, thật vất vả lưu lại một sợi hồn phách, còn hy vọngngày sau có thể cứu người. Ai biết người mình yêu mến lại bị đánh vàođịa ngục. Thật là bi kịch.
Rốt cuộc một nữ tử như thế nào mà tay lạinhiễm máu tươi khiến bị đánh vào địa ngục? Khiến cho Bích Hiên nóng ruột nóng gan như vậy?
Theo Lưu Quang nói lại, Tiểu Vũ cầm tinh con mèo.Động tác nhanh nhẹn, cơ trí chưa nói đến, chính là lòng hiếu kỳ, tuyệtđối so với mèo còn mạnh hơn mấy phần.
Kết quả là, Tiểu Vũ thiên tư vạn tưởng cũng không nghĩ ra nguyên cớ nào, nàng liền đưa ra quyết định.
“Tiểu Hắc! Ta muốn đi địa ngục!”
Phụt! Tiểu Hắc mới từ nhân giới làm xong nhiệm vụ trở về, vừa nghe Tiểu Vũnói những lời này, toàn bộ nước trà từ trong miệng phun ra ngoài.
Tiểu Vũ bình tĩnh lấy từ trong yếm ra một bọc khăn giấy, đưa cho Tiểu Hắc đang trợn to cặp mắt nhìn nàng chằm chằm.
“Ngươi?… Không sao chứ?” Bộ mặt Tiểu Hắc nghi ngờ, đưa tay qua sờ sờ cái tráncủa Tiểu Vũ, xác định nàng không phát sốt, không có triệu chứng đầu ócbị hư.
Tiểu Vũ với tay đẩy ra móng vuốt của Tiểu Hắc, sắc mặt khó chịu nói: “Ta không sao, ngươi dẫn ta đi địa ngục!”
… Tiểu Hắc rối rắm một hồi, bất động thần sắc xê dịch sang bên cạnh, chêcười nói: “A, Vũ nha đầu à, có phải ngươi lại bị cái gì kích thích haykhông? Mạnh bà cho ngươi ăn canh rồi hả? Si Mị Võng Lượng giành đườngcủa ngươi hả? Hay là lão Đại đối với ngươi làm chuyện gì không đạo đức?”
Phi! Tiểu Vũ trợn trắng mắt, lại lắc lư đi đến bên cạnh Tiểu Hắc, bắt lấyống tay áo của hắn nghiêm túc nói: “Ta không có chịu bất kỳ kích thíchnào! Tin tưởng ta! Giờ phút này tuyệt đối là lần đầu thanh tĩnh của tatừ trước tới giờ! Mang ta đi địa ngục!”
… Mắt của Tiểu Hắc loạnnhìn xung quanh, muốn tìm đối tượng cầu cứu. Mẹ ơi, nàng thì thanh tĩnh, ta hồ đồ được không? Đừng không có việc gì liền khảo nghiệm năng lựcchịu đựng của trái tim nhỏ của ta. Đi địa ngục? Nàng tưởng địa ngục làkhách điếm à. Không có hộ chiếu thì không đi được.
“Tiểu Hắc Hắc!Trong những người ở địa phủ này, ta thích ngươi nhất! Nhìn xem, bắp thịt rắn chắc này! Vóc người cao ngất này! Mặt trắng như trứng điên đảochúng sinh này! Nhớ đến Tiểu Hắc Hắc ngươi mang một khóa xích đánh đâuthắng đó không gì cản nổi, bắt được bao nhiêu yêu ma quỷ quái! Ta đốivới ngươi kính ngưỡng giống như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt! Cầu xin ngươi một chút chuyện nhỏ này, ngươi cũng không đáp ứng sao?”
Tiểu Vũ không tim không phổi nói xong một tràng dài, lúc này chỉ thấy Tiểu Hắc mừng rỡ vô cùng.
“Được! Ngươi cũng đã nói như vậy! Hơn nữa lại cùng ta có giao tình, ta cũng ra mặt giúp ngươi một lần! Ngươi chờ ở đây, ta đi gặp Tiểu Bạch mượn hộchiếu, trở về hai ta liền đi địa ngục.”
Tiểu Vũ mỉm cười gật đầu một cái, phất tay đưa mắt nhìn Tiểu Hắc rời đi.
Ừ! Thí nghiệm chứng minh, một chiêu nịnh hót này quả nhiên đối với người không có đầu óc đặc biệt có tác dụng.
…….
“Vũ nha đầu, nhưng ta nói rõ trước nha. Mười tám tầng đại ngục tuyệt đốikhông phải là địa phương tốt để chơi đâu. Sau khi ngươi cùng ta tiếnvào, nhất định không được hồ nháo. Sau khi ngươi nhìn thấy cô gái kia,thì phải ngoan ngoãn cùng ta ra ngoài! Hiểu không?”
Đưa ra một khối mộc bài (lệnh bài bằng gỗ) nho nhỏ, đó là Tiểu Hắc mượn của Bạch Vô Thường, gọi là “Hộ chiếu của địa ngục.”
Mười tám tầng địa ngục là nơi nhốt trọng phạm. Phàm là khi còn sống phạm vào tội ác, sau khi chết đều sẽ bị đánh vào địa ngục chịu khổ. Dựa theo tội của bọn họ, chia ra nhốt vào tầng thứ mấy.
Mà hộ chiếu danh như ýnghĩa chính là giấy thông hành. Chỉ có lệnh bài do Lưu Quang nắm giữ,mới có thể tự do ra vào địa ngục. Trước đây ở nơi này trong địa phủ,cũng chỉ có ba người Chung Quỳ cùng Hắc Bạch Vô Thường mới có thể ravào. Cho nên Tiểu Hắc mới mượn của Tiểu Bạch, về phần dùng loại phươngpháp nào, cũng không thể biết được.
Tiểu Vũ dùng sức gật đầu một cái, vỗ vỗ bả vai Tiểu Hắc nói: “Biết rồi, biết rồi! Ngươi giúp ta một chút. Ta sẽ không làm khó ngươi. Ta chỉ muốn nhìn thấy cô gái kia, liền cũngngươi đi ra ngoài”
Tiểu Hắc khẽ gật đầu, ánh mắt mang bao nhiêu không tín nhiệm. Tính tình Vũ nha đầu hắn còn không biết sao, nhưng dầu gìcũng thấy qua mấy lần rồi. Lần này hắn tự mình mang nàng đến chỗ này,nhưng ngàn vạn lần đừng để cho hắn gặp phải sai lầm gì nha.
……
Hai người đi tới Cửa lớn của địa ngục, quỷ sai thủ vệ nhận biết Tiểu Hắccùng Tiểu Vũ, tiến đến hành lễ với hai người. Nhưng công sự phải làm,bọn họ cũng phải làm theo pháp luật.
“Hắc tam ca, Tiểu Vũ tỷ, các người muốn vào địa ngục?”
Tiểu quỷ sai hết sức hiểu được thế thái nhân tình, không trực tiếp mở miệng hỏi lệnh bài, mà là uyển chuyển nói bóng nói gió.
Tiểu Hắc nhướng mắt nhìn Tiểu Vũ một cái, hai người cùng lấy ra lệnh bài.
“Huynh đệ, chúng ta muốn đi địa ngục làm chút chuyện. Không làm khó dễ ngươi, ừ, đây là lệnh bài.”
Hai người đem lệnh bài đưa cho tiểu quỷ sai kia kiểm tra, tiểu quỷ kia chỉthoáng liếc qua một cái, liền khách khí hành lễ nói: “Được rồi, Hắc tamca cùng Tiểu Vũ tỷ cũng là người thân cận bên cạnh Diêm vương, ta tựnhiên tin tưởng các vị. Không cần tra xét nhiều, cũng không làm trễ nãiviệc của các người, hai vị vào đi!”
Tiểu Hắc cùng Tiểu Vũ thu hồi lệnh bài, sau đó khẽ gật đầu, cất bước đi vào.
…….
Tiểu Vũ dụi dụi mắt, sau đó lại lần nữa dụi dụi mắt. Liên tục nháy mắt ba lượt, mới khiến mình tiêu hóa sự thật trước mắt.
Mẹ ơi! Đây là? Địa ngục?
Không tưởng tượng được trong đây lại không có tiếng đánh đập, không có cảnhtượng kinh hoàng máu chảy thành sông. Cũng không có cái gì núi đao chảodầu, du hồn gãy tay gãy chân.
Đây? Nhà máy đại hình?
Tiểu Hắcnhìn thấy phản ứng của Tiểu Vũ, rất là đắc ý ngẩng đầu lên giới thiệu:“Ngươi không tới sai chỗ, nơi này là địa ngục. Nhưng bây giờ sớm đãkhông còn lưu hành dạng thi hành bạo lực nữa rồi. Mà đổi thành sức laođộng!”
Tiểu Hắc vừa nói vừa dẫn Tiểu Vũ từ từ tiến lên trước. Cảnhtượng này, khiến Tiểu Vũ cảm giác giống như lãnh đạo đi tuần tra nhânviên đang làm việc.
Đang nghĩ như vậy, chỉ thấy tất cả đang bận rộn.Quỷ hồn rối rít đứng dậy, cung kính hướng Tiểu Vũ cùng Tiểu Hắc hành lễnói: “Chào Đại nhân!”
Tiểu Vũ kinh ngạc một hồi, ngược lại TiểuHắc tập mãi thành thói quen. Khoát khoát tay ý bảo bọn họ ngồi xuống. Có không ít quỷ sai cũng tới, hướng bọn họ mỉm cười lễ phép. Thậm chí cóchút nhìn chằm chằm vào Tiểu Vũ. Dù sao hiện tại toàn bộ Địa phủ, sợ làkhông có một người không biết quan hệ của Tiểu Vũ và Diêm vương đạinhân.
Tiểu Vũ dần dần hồi thần, có chút xấu hổ ho khan một cái. Loại trường hợp này, nàng thật đúng là chưa từng gặp qua.
Nhìn qua đại sảnh lấp lánh ánh vàng, trên vách tường còn treo dạ minh châu.Chúng hồn phách thế nhưng còn mặc đồng phục làm việc! Mẹ ơi, nàng chưatừng thấy qua địa ngục nào sang như thế này!
“Không ít phục sức,trang sức của Thiên giới thật ra đều xuất phát từ địa phủ. Chính là donhững hồn phách này ở địa ngục hoàn thành. Bọn họ mặc dù khi còn sốngphạm tội, nhưng bản thân có năng lực rất mạnh, ừ, cái người mặc áo đỏbên kia khi còn sống là một kiến trúc sư, sau đó bởi vì cấp trên giả mạo tên của hắn, dưới cơn nóng giận hắn liền giết toàn gia của người ta.Còn có cô gái bên kia, khi còn sống học vị còn trên cả tiến sĩ, sau lạicũng không biết là đọc sách đến ngu người hay là do áp lực quá lớn, cómột ngày phát điên đùa với lửa, kết quả không chỉ có bản thân chết cháy, còn chết hơn mười người bạn học vô tội.”
… Tiểu Vũ im lặng, còn chưa từ trong cơn chấn động khôi phục lại như cũ. Tiểu Hắc vẫn còn ở bêncạnh nàng nhiệt tình giới thiệu, chợt sửng sốt, nghi ngờ nói: “Đúng rồi, nàng nói tìm người nào? Nàng ta gọi là gì?”
Tiểu Vũ vỗ ót, đúng nha, thiếu chút nữa đem chính sự quên hết.
“Mị Nguyệt! Nàng gọi là Mị Nguyệt! Mau giúp ta hỏi một chút!”
Tiểu Hắc vẫy tay gọi một quỷ sai, nhìn dáng dấp còn là cấp bậc chủ quản.
“Đi điều tra một chút, xem có một người gọi là Mị Nguyệt hay không. ”
Quỷ sai kia nhíu nhíu mày, cúi đầu nói: “Hắc đại nhân, địa ngục này trùngtên trùng họ rất nhiều, xin hỏi, người có tài liệu cụ thể hay không? Tỷnhư là phạm vào tội gì, hoặc đại khái là lúc nào thì bị xử vào địangục?”
Tiểu Hắc nhìn Tiểu Vũ, Tiểu Vũ suy tư, tùy tiện nói: “Hồnphách của nàng không hoàn toàn, thiếu một sợi hồn phách. Chỉ còn ba hồnsau phách. Đặc thù như vậy, ngươi có ấn tượng chứ?”
Quỷ sai kia thoáng suy nghĩ một chút, liền mỉm cười nói: “Thì ra người tìm chính là nàng ta. Ta biết rồi, đi theo ta.”