Uy hiếp! Đây chính là trắng trợn uy hiếp! Tiểu Vũ trong đầu thoáng qua ýniệm : dê vào miệng hùm, cảm giác mình hoàn toàn bị lừa. Xin hỏi, nàngkhi nào thì tự nguyện lưu lại nơi này làm quỷ soa hả? Rõ ràng là hắnngàn lần khẩn cầu, cùng nàng cò kè mặc cả nàng mới miễn cưỡng lưu lại?Trước mắt….có năng lực nói sai thành đúng sao? Ở dưới mái hiên nhàngười, không thể không cúi đầu. Hôm nay Tiểu Vũ cũng cảm nhận được Địaphủ này rất tốt. Mỗi ngày đánh đánh cướp cướp, ép nước trái cây. Cũngvui vẻ, tiêu diêu tự tại. Nếu lại để cho nàng đi đầu thai thành súc vật, nàng trái lại không có được cái dũng khí dứt khoát như lúc đầu. Thấyđôi mắt đẹp của Lưu Quang nhìn chằm chằm nàng, Tiểu Vũ khẽ cắn răng.Thôi thôi, nàng nhận tội là được chứ gì. Cúi đầu nhẹ giọng nói: “Biết!”
Lưu Quang nghe Tiểu Vũ há mồm tựa hồ nói cái gì, chẳng qua là thanh âm quánhỏ, nghe không hiểu nói cái gì, lập tức nói: “Ngươi nói cái gì?”
“. . . . . . Ta nói, ta hiểu rõ rồi.”
“Nói cái gì đó! Đại Thanh Điểm!”
Tiểu Vũ vẫn là nhịn không được bộc phát. Chợt ngẩng đầu lên, Lưu Quang cũngbởi vì không nghe được mà đến gần. Ba…trán của nàng cụng vào cằm LưuQuang. Tiểu Vũ bởi vì không thể nhúc nhích, chỉ có thể cắn răng chịuđựng rên đau. Trong lúc nhất thời, mấy lời định chửi hắn, cũng quên mất. Hai huynh đệ Hắc Bạch vô thường thấy một màn khôi hài, cũng là ẩn nhẫnkhông dám lên tiếng. Đều là cúi đầu nắm bắp đùi.
“Tốt lắm tốtlắm!” Lưu Quang mất bình tĩnh vung tay lên, phong độ cái gì cũng hầu như không còn. Xoay người trở về trên ghế, một tay chỉ Tiểu Vũ nói: “Ngươi, bắt đầu từ hôm nay, cũng không cần phải ở lại Địa phủ nữa. Liền theoHắc Bạch Vô Thường ra ngoài làm việc đi.”
A? Nói không sợ ngườichết không ngừng, những lời này đích thị là nói Lưu Quang. Tiểu Hắc Tiểu Bạch một hồi ngây người, nhanh chóng nghiêng đầu nhìn Tiểu Vũ đang quỳtrên mặt đất, thấy bộ dạng ngây ngốc kia, không khỏi cũng giật mình .
“Cái gì, cái gì gọi là đi ra ngoài làm việc?” Tiểu Vũ ngây ngốc hỏi ra câunày mà không biết chính mình bị điều động đi làm việc khác .
Trán Lưu Quang ba đường hắc tuyến, bất đắc dĩ giải thích: “Chính là đi rangoài câu hồn! Đem những hồn phách của người vừa mới chết mang về Địaphủ. Nói cho đúng là ép buộc những hồn phách bởi vì còn chấp niệm mà vẫn ở nhân gian làm Cô Hồn Dã Quỷ mang về Địa phủ. Hiểu không?”
Tiểu Vũ gật đầu một cái, ngay sau đó lại lắc đầu. Bộ mặt vô tội nói: “Tại sao muốn ta đi câu hồn! Ta không phải bán canh sao?”
Lưu Quang một tiếng cười nhạo, “Sao? Ngươi còn muốn bán canh? Không cầnnhiều lời, cứ như vậy đi. Tiểu Hắc Tiểu Bạch, từ hôm nay trở đi, nàngchính là sư muội của các ngươi. Dạy thêm cho nàng, bình thường làm việcthì mang theo.” Không cho Hắc Bạch Vô Thường bất kỳ cơ hội cãi lại, liền hướng Tiểu Vũ nói: “Đúng rồi, ngươi tên gì ?”
Tiểu Vũ vô lực suy sụp hạ vai, tên của nàng cứ như vậy làm cho người ta không nhớ được sao?
“Tiểu Vũ! Ta tên là Tiểu Vũ!”
Lưu Quang cả kinh, đối với Hắc Bạch Vô Thường thở dài nói: “Đúng là sốmệnh. Nhìn xem, tên cũng giải thích rành mạch. Tiểu Ngũ. Thật duyên phận trùng hợp . Được rồi ! Các ngươi lui ra đi, nên làm gì thì làm .”
Phất tay, thân thể Tiểu Vũ khôi phục khí lực, thân thủ của Lưu Quang cũngthật lợi hại, vì vậy không dám phản bác lại. Hơi hơi quắt miệng, ngoanngoãn theo Hắc Bạch Vô Thường đi ra ngoài. Đến cửa, Tiểu Vũ không hiểunhìn Hắc Bạch Vô Thường, nghi hoặc mở miệng nói: “Lão Đại mới vừa nói là có ý gì? Tên cái gì giải thích rành mạch? Còn duyên phận trùng hợp? Làcái gì a ?”
Tiểu Hắc thở dài, vô lực giải thích: “Ngươi khôngphải là Tiểu Ngũ sao! Lão Đại chính là lão đại, lão Nhị là Thần ChungQuỳ, Tiểu Tam Tiểu Tứ là Tiểu Bạch và ta, ngươi vừa lúc chính là TiểuNgũ a !”
Tiểu Vũ bức xúc nghĩ, con bà nó, Tiểu Ngũ? Đã nhiềungày,Tiểu Vũ rất là tâm lực tiều tụy. Nguyên nhân chính là nhiệm vụ ởcương vị mới của nàng. Nếu là câu hồn bình thường thì còn đỡ, cứ mỗi lần theo Hắc Bạch Vô Thường đi ra ngoài, thì nàng đều gặp đúng thời khắcmấu chốt. Nói thí dụ như, bọn họ vừa đến nơi, chỉ thấy một chiếc xe conchạy như bay đến, lúc Tiểu Vũ còn chưa kịp phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì thì tiếng thắng xe, tiếng thét chói tai đã truyền đến. Nhìn mặt đấtmáu tanh, Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc, ngược lại vô cùng bình tĩnh tự nhiên, vung dây xích trong tay một cái, hô to một tiếng, “Bắt đầu làm việc!”