*WARNING:....có H
Gian khách quý trong Hoa Mãn lâu, Hiệp Giang Chu ngồi ngay ngắn trong nhã gian, khinh thường nhìn Lâm đại thiếu gia trước mặt không ngừng đùa giỡn cô nương ngồi trong lòng, lại khinh thường không thèm nhìn tới đầu bài của Hoa Mãn lâu ngồi bên cạnh.
"Hiệp huynh, nhưng là không hài lòng?" Lâm thiếu gia cảm giác được ánh mắt của Hiệp Giang Chu, cười mỉa rút ra bàn tay đã muốn thăm dò vào bên trong quần áo của cô nương kia, đẩy ra nữ nhân bất mãn trong lòng, cẩn thận hỏi.
"Hừ, không nghĩ tới Lâm huynh lúc này còn có hứng thú lịch sự tao nhã, phong lưu khoái hoạt như vậy." Hiệp Giang Chu trong mắt hiện lên một tia âm ngoan, nếu không phải Lâm thiếu gia này còn có chút tác dụng, hắn lúc này cần gì phải ở bên cạnh hắn lãng phí thời gian, còn có đám dong son tục phấn trước mắt.
"Này..." Lâm thiếu gia lúc này nụ cười trên mặt cứng đờ.
"Không biết Lâm huynh đối với chuyện trà sơn của Bạch gia xử lý như thế nào?" Hiệp Giang Chu nhìn Lâm thiếu gia này thật sự là một phế vật, nếu không vì tránh cho đả thảo kinh xà, chuyện trà sơn của Bạch gia hắn cũng sẽ không tìm người này đến lấy cớ.
"Này, Hiệp thiếu gia có điều không biết, nữ nhân Tiêu Ảnh Nguyệt này thủ đoạn không đơn giản, ta...ta..." Lâm thiếu gia cảm giác được trên người Hiệp đại thiếu gia đối diện vọng lại sát khí âm ngoan, lập tức không dám lên tiếng, sợ chết nhìn Hiệp đại thiếu gia.
"Hừ, miệng phóng sạch sẽ chút, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa." Hiệp Giang Chu vẻ mặt sát khí nhìn Lâm thiếu gia.
"Vâng, vâng." Lâm thiếu gia vụng trộm lau mồ hôi.
"Lần này lại là chuyện gì?" Hiệp Giang Chu lãnh đạm nhìn Lâm thiếu gia.
"Là như thế này, không biết Tiêu gia ra thủ đoạn gì, làm cho Bạch gia vẫn không chịu nhả ra, mấy ngày trước Bạch Tùng nói thúc phụ trong tộc của hắn cố ý muốn phải đem trà sơn bán cho Tiêu đại tiểu thư." Lâm thiếu gia nói đến này liền bộ dáng nghiến răng nghiến lợi.
"Thúc phụ trong tộc?" Hiệp Giang Chu 'bá' một cái mở ra chiết phiến.
"Ân." Lâm thiếu gia gật gật đầu nói.
"Vị thúc bá này nhưng là Bạch Nghiêm?" Hiệp Giang Chu hỏi.
"Đúng là Bạch lão nhân Bạch Nghiêm này, đêm nay ta cũng hẹn Bạch Tùng lại đây nói chuyện, không biết Hiệp thiếu gia có muốn gặp hay không?" Lâm thiếu gia bội phục gật gật đầu.
"Nếu đến đây, gặp một lần cũng không có gì!" Hiệp Giang Chu đẩy ra 'ôn hương' bên cạnh đang dựa vào, vừa nói xong, cửa liền bị người thô lỗ đẩy ra, đồng thời vang lên một đạo thanh âm giống còn chưa tỉnh ngủ:"Lâm thiếu gia, thật có lỗi, bổn thiếu gia đến chậm một bước." Nói xong một công tử mặc cẩm y hoa phục, sắc mặt vàng như nến, hai mắt vốn là không ánh sáng từ khi vào cửa một hồi trở nên sáng lên, tầm mắt qua lại nhìn quét khắp phòng.
"Bạch thiếu gia đến đúng lúc lắm." Lâm thiếu gia nhìn đến ánh mắt của Bạch Tùng, chỉ vào vài nữ tử ăn mặc bại lộ bên kia nói:"Còn không đi qua hầu hạ Bạch thiếu gia!"
"Bạch thiếu gia......" Hai nữ tử bị điểm tên lập tức lắc lắc thân hình như rắn nước bò lên tiến vào lòng Bạch Tùng đầy mắt đều là dâm dục.
"Tiểu nương tử, làn da thực mịn." Bạch Tùng hai bàn tay vuốt ve trên người hai nữ tử, ỡm ờ ngồi xuống ở bên cạnh Lâm thiếu gia.
"Bạch thiếu gia, vị này là đại thiếu gia Hiệp gia ta đã nói qua với ngươi." Lâm thiếu gia giới thiệu.
"Hiệp thiếu gia? Nguyên lai chính là vị này." Bạch Tùng đùa giỡn nữ tử trong lòng, liếc mắt nhìn Hiệp Giang Chu bộ dáng nho nhã ngồi ngay ngắn ở đối diện.
"Đúng là." Lâm thiếu gia vì Bạch Tùng đổ mồ hôi một phen, lo lắng liếc mắt nhìn Hiệp Giang Chu một cái, hy vọng vị đại thiếu gia này không sinh khí mới tốt.
"Lâm thiếu gia, Bạch Tùng ta tuy rằng thích ăn chơi, nhưng là không phải bao cỏ*, ta biết các ngươi đêm nay tìm ta tới là vì chuyện gì, Bạch Tùng ta cũng là người thông minh không nói quanh co, các ngươi muốn trà sơn của Bạch gia ta phải không?" Bạch Tùng cao ngạo nhìn Hiệp Giang Chu.
[*bao cỏ: kẻ vô dụng, bất tài]
"Đúng là, Bạch thiếu gia quả nhiên khoái nhân khoái ngữ." Lâm thiếu gia cười mỉa gật gật đầu.
"Lâm thiếu gia, việc này ta không thể giúp, chuyện trà sơn hiện tại do thúc phụ của ta quản." Bạch Tùng nói đến thúc phụ của hắn liền vẻ mặt thống hận.
"Phải không, tại hạ nghe nói gia nghiệp Bạch gia là từ gia gia của Bạch thiếu gia tích trữ xuống, gia chủ Bạch gia đúng là Bạch lão gia, Bạch thiếu gia là con trai độc nhất của hắn, gia nghiệp Bạch gia không phải nên để Bạch thiếu gia kế thừa?" Hiệp Giang Chu thực tùy ý nói.
"Hừ, nói đến cái này bổn thiếu gia liền khí, cha ta là lão hồ đồ, trước khi chết lại đem việc quản lí gia nghiệp truyền cho tên dã loại Bạch Thạch kia." Bạch Tùng trên mặt vàng như nến chậm rãi đỏ ửng đứng lên.
"Bạch Thạch, tại hạ nghe nói sở dĩ hiện tại Bạch gia phải đổi bán trà sơn chính là vì trước đó vài ngày Bạch Thạch mang thương đội Bạch gia bị sơn tặc cướp sạch, đồng thời Bạch Thạch cũng không rõ tung tích." Hiệp Giang Chu đối với chân tướng việc này so với ai đều rõ ràng hơn, nếu không phải như vậy, lại sao có cơ hội bắt Bạch gia cùng đối phó Tiêu gia đâu. Bạch gia hai thế hệ tích lũy tất nhiên là sẽ không bởi vì việc thương đội gặp nạn mà nháo đến phải bán căn cơ của gia tộc, chính là đám cháy nhỏ gặp dầu, cuối cùng cũng có thể trở thành hừng hực đại hỏa.
"Hừ." Bạch Tùng liếc mắt nhìn Hiệp Giang Chu một cái, bưng lên chén rượu mãnh uống một ngụm, oán hận nói:"Là lại như thế nào, hiện tại lão bất tử Bạch Nghiêm này giống như tôn tử mất tích của hắn, khắp nơi mượn lời cha ta nói đè nặng bổn thiếu gia."
"Chẳng lẽ, Bạch thiếu gia liền như vậy bị người áp bức, không nghĩ lấy lại những thứ của mình?" Hiệp Giang Chu cầm chiết phiến khóe miệng nhẹ nâng nhìn Bạch Tùng vẻ mặt đỏ bừng.
"Nói như vậy, Hiệp thiếu gia có biện pháp giúp bổn thiếu gia cầm lại gia sản?" Bạch Tùng đôi mắt tràn đầy tơ máu lóe kim quang nhìn Hiệp Giang Chu đối diện.
"Chuyện này có đáng gì, tin tưởng có Hiệp thiếu gia ở đây gia sản của Bạch thiếu gia không là vấn đề." Lâm thiếu gia hắc hắc cười.
"Chỉ cần các ngươi giúp ta cầm lại gia sản, trà sơn Nam sơn, bản thiếu gia nhất định bán cho các ngươi." Bạch Tùng lớn tiếng nói.
"Bạch thiếu gia, nghe nói hiện tại huyết mạch duy nhất của Bạch gia chính là ngươi, các phòng khác đều không có con, nay Bạch Nghiêm bởi vì con trai độc nhất tung tích không rõ, bệnh nặng ở giường, nếu Bạch Nghiêm qua đời, Bạch gia cũng chỉ có thể dựa vào Bạch huynh không phải sao?" Hiệp Giang Chu giống như đang nói một chuyện râu ria.
"Ngươi, ý của ngươi là?" Bạch Tùng nghe được lời của Hiệp Giang Chu, nghi hoặc hỏi:"Ý của ngươi là muốn ta giết Bạch Nghiêm?"
"Bạch thiếu gia điều này sao có thể, giết người nhưng là phạm pháp." Hiệp Giang Chu cười khẽ lắc đầu.
"Vậy ý ngươi là?" Bạch Tùng khó hiểu.
"Thúc phụ của Bạch thiếu gia tuổi cũng lớn, hiện tại lại bệnh nặng ở giường, lão nhân gia khó tránh khỏi sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì đó không phải sao?" Hiệp thiếu gia nhìn Bạch Tùng bừng tỉnh đại ngộ.
"Này..." Bạch Tùng ánh mắt vòng vo xoay chuyển, cuối cùng nghĩ đến gia sản của mình, cùng số bạc kiếm được khi bán ra trà sơn, gật đầu thật mạnh.
=========== đại biểu các bạn nhỏ muốn ăn thịt lại không có thịt ăn ============
"Tiểu thư...Tiểu thư..." Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư đứng ở ngoài cửa phòng tiểu thư nhà mình, đợi một hồi lâu sau khi hai người xác định không còn nghe được bên trong có động tĩnh lớn gì, cuối cùng Mộc Vân Trúc lại gõ vang cửa phòng.
"......" Trong phòng Bạch Liêm nghe được thanh âm trước cửa giống như phát cuồng, trong lòng dị thường thống hận Mộc Vân Trúc đánh gãy chuyện tốt của nàng, chơi xấu ôm lấy Tiêu Ảnh Nguyệt, che lại người trong lòng không cho nàng đáp lại bên ngoài phòng.
"Cầm Thư, ngươi nói?" Mộc Vân Trúc không nghe thấy bên trong có phản ứng, cầm thiệp màu vàng trong tay, đỏ mặt không biết nên như thế nào mới tốt nhìn Cầm Thư.
"Ân, chúng ta..." Cầm Thư cũng đỏ mặt do dự nhìn thiệp trên tay Mộc Vân Trúc, vừa rồi các nàng đoán có khả năng tiểu thư cùng cô gia của các nàng còn chưa nghỉ tạm, hơn nữa thiệp mời này là sự tình quan trọng nên mới phải đỏ mặt đến gõ cửa, chính là lúc này, khi Mộc Vân Trúc xao vang cửa phòng đợi không được đáp lại, hai người đều vẻ mặt xấu hổ, cuối cùng Cầm Thư nhỏ giọng nói:"Nếu không, Vân Trúc, sáng mai chúng ta giao cho tiểu thư?"
"Này..." Mộc Vân Trúc cũng hơi hơi dao động, tuy rằng thiệp mời này là Bạch gia đưa tới, hơn nữa người hầu đưa thiếp của Bạch gia còn chờ tin tức, nhưng như bây giờ, các nàng cũng chỉ có thể cắn răng trở về nói với người hầu kia về trước.
Tiêu Ảnh Nguyệt thật vất vả mới mạnh mẽ lấy lại tâm trí né tránh Bạch Liêm xâm nhập, tựa vào trong lòng đối phương thở hào hển bình phục hô hấp, sau đó ở dưới ánh mắt u oán của Bạch Liêm nói với ngoài cửa:"Chuyện gì?"
Mộc Vân Trúc cùng Cầm Thư mới chuẩn bị rời đi, sau khi nghe được thanh âm khác với ngày thường nhưng lại chính là thanh âm của tiểu thư nhà mình, quay lại cầm văn kiện đến trước cửa phòng lại nói:"Tiểu thư, Bạch gia sai người đưa tới thiệp mời, người hầu còn tại bên trong phủ chờ tin tức."
Tiêu Ảnh Nguyệt nghe được, biết hẳn là việc gấp, sau đó ở trên môi Bạch Liêm lưu lại một nụ hôn trấn an, khi Bạch Liêm cười tủm tỉm đắc ý rốt cục buông ra nàng, sửa sang lại vạt áo bị kéo mở, nói:"Đem thiệp tiến vào!" Nói xong đồng thời cũng lướt qua bình phong đi đến ngồi xuống tháp.
Cầm Thư và Vân Trúc đẩy cửa tiến vào nhìn đến tiểu thư nhà mình sắc mặt ửng đỏ, hơn nữa nơi nào đó rõ ràng sưng đỏ, lại nhìn đến Bạch Liêm cũng cười mị mị từ sau bình phong đi ra thì mặt bắt đầu hồng lên, Mộc Vân Trúc cúi đầu đem bái thiếp giao đến tay Tiêu Ảnh Nguyệt, vội vàng vọt đến phía sau Cầm Thư, trốn tránh Bạch Liêm rõ ràng trên mặt cười tủm tỉm nhưng nhìn ánh mắt của nàng, tổng làm cho nàng cảm thấy lạnh cả người.
"Ảnh Nguyệt, thiệp mời của nhà ai vậy, trễ như vậy mới đưa tới?" Bạch Liêm nhìn bái thiệp trên tay Tiêu Ảnh Nguyệt, cắn răng, trễ như vậy mới phái người đưa thiếp mời, không lễ phép, người xấu phá hư chuyện tốt, không đạo đức.
"Đây là Bạch gia Bạch Nghiêm đưa tới thiệp mời." Tiêu Ảnh Nguyệt khép lại bái thiếp hơi hơi tự hỏi một chút, nói với Mộc Vân Trúc:"Mộc Vân Trúc, nói cho người đưa thiếp của Bạch gia, nói ngày hẹn ta sẽ đến đúng khi phó ước."
"Là Bạch gia sở hữu Nam Sơn sao?" Bạch Liêm nghi hoặc, trà sơn này Bạch gia muốn bán cho đại lão bản sao, vậy Tây Sơn kia đây, đại lão bản không tính mua sao, vẫn là nói không tin Tây Sơn có thể sản trà sao?
"Ân, thương đội của Bạch gia gặp chuyện không may, gia đạo suy tàn, thả ra tin tức là muốn bán trăm mẫu trà sơn ở Nam Sơn, lần này Bạch Nghiêm ra mặt chỉ sợ việc trà sơn này còn có nghiên cứu thêm." Tiêu Ảnh Nguyệt gật gật đầu.
"Vậy khối trà sơn của Lâm gia ở Tây Sơn đây, đại lão bản tính làm sao bây giờ?" Bạch Liêm vẫn là nhịn không được hỏi.
"Tây Sơn khối kia tự nhiên là muốn mua xuống, bất quá phải tìm cái thời cơ bắt, đồng thời cũng không thể làm cho Lâm gia phát hiện là Tiêu gia chúng ta mua." Tiêu Ảnh Nguyệt nghĩ vậy khẽ nhíu mày, trong khoảng thời gian này nàng vẫn đều ở xử lý việc các cửa hàng vật tư, bố trí đối chiến Hiệp gia, lúc này nhất thời cũng nghĩ không đến phương thức tốt nhất.
Bạch Liêm nhìn Tiêu Ảnh Nguyệt nhíu mày, đã nghĩ đến đoạn thời gian theo Tống chưởng quầy bên kia nghe tới tin tức kết hợp với biện pháp theo cái nhìn của mình nghĩ ra, nhịn không được nói với Tiêu Ảnh Nguyệt:"Ảnh Nguyệt, việc này ta có một biện pháp không biết có thể hay không?"
"Ân?" Tiêu Ảnh Nguyệt đang suy nghĩ nên làm cái gì, nghe được lời nói của Bạch Liêm, cũng không kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Bạch Liêm.
"Ảnh Nguyệt, ngươi nói nếu làm cho Lâm gia cam tâm tình nguyện còn cho rằng là chiếm được tiện nghi bán cho Tiêu gia chúng ta thì sẽ như thế nào?" Bạch Liêm rất xấu xa nói.
Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn Bạch Liêm cười tủm tỉm hỏi:"Bạch Liêm là có chuẩn bị?"
"Ân, ta chỉ là chuẩn bị để cho Lâm thiếu gia đã gặp mặt một lần còn mời ta uống rượu biết, ta, con rể Tiêu gia, lúc trước là một điếm tiểu nhị thấp kém, hiện tại rất có tiền, cũng một bộ dạng như rất muốn công thành danh toại như vậy là đến nơi. Theo sau chỉ cần đem giá mà Ảnh Nguyệt chuẩn bị mua trà sơn Bạch gia 'không cẩn thận' nói cho đối phương, Ảnh Nguyệt cũng tận lực đem giá cao hơn đối phương, sau đó......" Bạch Liêm càng nói tươi cười trên mặt càng thêm sáng lạn.
Tiêu Ảnh Nguyệt gật gật đầu, trong lòng nghĩ cũng đúng, có lẽ chuyện này trực tiếp giao cho Bạch Liêm đi làm liền được, nàng chỉ cần tận tâm xử lý Hiệp gia bên kia.
"Sau đó Ảnh Nguyệt, ngươi có thể cho ta mười vạn lượng hay không? Hơn nữa việc này cũng phải 'không cẩn thận' để cho Lâm thiếu gia biết." Bạch Liêm nhìn đến Tiêu Ảnh Nguyệt gật đầu, lại đưa ra yêu cầu trực tiếp trong kế hoạch, mười vạn lượng này chính là nàng muốn dùng tới mua Tây Sơn.
"Bạch Liêm là tính mười vạn lượng mua hạ Tây Sơn ngàn mẫu núi của Lâm gia?" Tiêu Ảnh Nguyệt hơi hơi giật mình.
"Ân, đúng vậy." Bạch Liêm gật gật đầu.
"Nhưng giá Lâm gia đưa ra là mười lăm vạn lượng." Tiêu Ảnh Nguyệt cười khẽ nhìn Bạch Liêm dựa tới gần.
"Nhưng là, ta là con rể Tiêu gia - người vừa bị truyền ra ngoài có khả năng bị nhạc phụ đại nhân giáo huấn, hơn nữa ta chỉ có gần mười vạn lượng." Bạch Liêm đã sớm thông qua Tống chưởng quầy bên kia biết lần này là âm mưu của Hiệp gia, hơn nữa cái tên Hiệp Giang Chu kia vừa thấy chỉ biết là muốn đến cướp tiểu tức phụ nhà nàng, mà Tây Sơn kia của Lâm gia người đời đều biết đó là một khối núi hoang không làm được cái gì.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Các đồng hài muốn ăn thịt, vì bảo vệ răng miệng, nơi này chỉ cung cấp đồ chay [ cười gian ING]
Các bạn thông minh nhìn đến nơi này đại khái cũng đoán văn này khoảng cách từ đây đến kết văn cũng không xa.........
P/S:
Thời kì bận rộn này, thời gian viết văn là cuối tuần, cho nên các bạn đọc văn không cần mỗi ngày đi lên xem, cuối tuần đi lên xem một vòng là có thể!!
_______Hết chương 72_______
Các ông thấy lời tác giả chứ, vì đây là truyện "chay" nên cái khúc [Tiêu Ảnh Nguyệt thật vất vả mới mạnh mẽ lấy lại tâm trí né tránh Bạch Liêm xâm nhập, tựa vào trong lòng đối phương thở hào hển bình phục hô hấp, sau đó ở dưới ánh mắt u oán của Bạch Liêm nói với ngoàicửa:"Chuyện gì?"] cũng xem như Hot scene rồi đó, mình đâu có troll ai đâu =))))