"Tiểu thư, các ngươi đã trở lại, không phải nói hôm nay phải đến tối mới trở về sao?" Cầm Thư đang thu thập giấy mực mà Bạch Liêm cùng tiểu Nhị Nguyệt lưu lại trên bàn đá, vừa nhấc đầu lại nhìn đến tiểu thư nhà mình một thân áo trắng đang nhanh nhẹn đi tới.
"Tiểu thư đây là cố ý gấp gáp trở về ăn cơm cùng với cô gia nhà chúng ta." Mộc Vân Trúc lúc này xem như đã thừa nhận thân phận của Bạch Liêm, cho dù đến bây giờ nàng cũng không hiểu được vì cái gì đại tiểu thư nhà nàng vĩ đại như vậy sẽ thích cái người cả ngày chính là vẻ mặt cười hì hì rất không đứng đắn. Như vậy nhưng cũng không có biện pháp, ai kêu tiểu thư nhà nàng thích đây, nhưng lại là "phim giả tình thật", trước kia là vợ chồng trên danh nghĩa, nàng còn có thể ngẫu nhiên nói mấy câu, nhưng bây giờ ngay cả vợ chồng chi thực đều có, nàng còn có thể nói cái gì, chỉ còn có thể cảm thán một câu 'ai kêu tiểu thư của các nàng thích đây'. Hơn nữa tuy rằng nàng không nghĩ thừa nhận, nhưng là không thể không nói từ ngày cô gia tiến Tiêu phủ về sau, các nàng tiểu thư là thay đổi rất nhiều, trên mặt tươi cười cũng nhiều đứng lên.
"Ăn cơm chiều? Tiểu thư, này chỉ sợ tiểu thư còn muốn chờ cô gia một lát mới được." Cầm Thư ngừng động tác trên tay, cười khẽ đứng lên.
"Ân?" Tiêu Ảnh Nguyệt nghe xong, dừng lại cước bộ nghi hoặc nhìn Cầm Thư.
"Tiểu thư, vừa rồi cô gia mang theo tiểu Nhị Nguyệt đi đến phòng bếp trong viện, nói là muốn đích thân động thủ làm cơm chiều cho tiểu Nhị Nguyệt ăn, vừa rồi phân phó phòng bếp đem nguyên liệu đưa tới, mọi người đều tránh đi, lúc này đang ở phòng bếp làm cơm chiều đâu." Cầm Thư nói xong, nghĩ tới vừa rồi Bạch Liêm cuốn tay áo mang theo bộ dáng tràn ngập nhiệt tình nhịn không được lại cười lên.
"Làm cơm chiều? Hắn có thể sao?" Mộc Vân Trúc lúc này cũng thực kinh ngạc, không phải đều nói quân tử xa nhà bếp sao, cô gia này tuy rằng xuất thân bần hàn, nhưng ngay cả nàng cũng không thể không thừa nhận trên người hắn thấy thế nào cũng nhìn không ra bộ dáng xuất thân bần hàn, ngược lại là một cỗ tử suy nhược như thư sinh.
"Phải không!" Tiêu Ảnh Nguyệt khóe môi khẽ nhếch lộ ra thản nhiên tươi cười, đang muốn bước đi về hướng phòng bếp phía đông sân, ánh mắt bất giác nhìn đến trang giấy trên tay Cầm Thư, dừng lại chuyển hướng đi tới bên Cầm Thư, cầm lấy trang giấy đặt ở trên cùng hỏi:"Đây là?"
"Tiểu thư, này đó đều là trang giấy buổi chiều hôm nay cô gia dạy tiểu Nhị Nguyệt viết chữ lưu lại." Cầm Thư nói xong sau đó nhìn thấy trang giấy trên tay Tiêu Ảnh Nguyệt thì hơi hơi kinh ngạc nói:"Di, chữ viết của cô gia tiến bộ thực nhanh!" Chữ viết trên tờ giấy này rõ ràng so với chữ viết trên những trang giấy khác đẹp hơn nhiều lắm, chữ viết của mấy trang giấy trên mặt bàn tuy rằng miễn cưỡng thấy rõ không hề xuất hiện một đoàn nét mực xiêu xiêu vẹo vẹo giống như trước, nhưng vẫn như cũ có thể biết được là bút tích của một người vừa tập viết không lâu. Chính là chữ viết trên giấy mặc dù tốt, nhưng lại quá mức xinh đẹp, càng như là xuất từ tay của một nữ tử, Cầm Thư nghĩ đến như vậy, hơi hơi kinh ngạc nhìn tiểu thư của các nàng.
"Cầm Thư, chữ viết của hắn không tốt như vậy, hơn nữa đoạn thời gian trước lúc mới bắt đầu cùng tiểu thư tập viết, còn thường xuyên viết sai." Mộc Vân Trúc cũng đi lên phía trước quan khán.
Tiêu Ảnh Nguyệt xem xong, hơi hơi chọn mi, không nói một câu.
"Tiểu thư, ta xem chữ viết này hẳn là xuất từ tay một nữ tử, chính là cái này cũng không phải bút tích của tiểu thư, khẳng định là của người khác." Mộc Vân Trúc suy luận, nói xong mở to hai mắt, sau đó bất an nhìn tiểu thư nhà nàng, nói:"Tiểu thư......" Mới mở miệng liền dừng lại, đem câu nói kế tiếp nuốt xuống, bút tích nữ nhân, nội dung trên đó lại viết là buổi trưa ngày mai lương đình cách Tây Sơn mười dặm, Mộc Vân Trúc đã không dám đoán tiếp.
Tiêu Ảnh Nguyệt vẫn như cũ lạnh nhạt nhìn trang giấy trên tay, đợi Mộc Vân Trúc nói xong liền nói:"Mộc Vân Trúc, ngươi đi xuống tra một chút, buổi chiều có người nào tiến vào sân. Cầm Thư đem này nọ đều thu thập đi." Tiêu Ảnh Nguyệt đưa tay thu hồi trang giấy trên bàn, chuẩn bị đi đến hướng phòng bếp lại dừng lại nói với Mộc Vân Trúc:"Mộc Vân Trúc, đem sổ sách vừa rồi mang về đến đặt ở trong phòng." Nói xong trên mặt lộ ra một cái thản nhiên tươi cười, cũng không chờ các nàng trả lời, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
"Cầm Thư, ngươi nói tiểu thư đây là ý gì?" Mộc Vân Trúc khó hiểu, đi thăm dò, sau khi tra ra kết quả tiểu thư các nàng phải làm như thế nào, đem tình địch này tìm ra đàm phán hay là muốn đem đối phương...... Mộc Vân Trúc nghĩ đến đây vẫy vẫy đầu, trong lòng thầm oán, đều là mấy ngày nay đi theo bên cạnh người này nghe được mấy chuyện xưa mà hắn kể cho tiểu Nhị Nguyệt nghe, hại nàng ở trong này miên man suy nghĩ.
Cầm Thư lắc đầu, nhìn động tác lắc đầu của Mộc Vân Trúc nhịn không được lo lắng hỏi:"Mộc Vân Trúc, ngươi không sao chứ?"
"Không có việc gì, hắn nếu dám giống như lời đồn bên ngoài, làm ra chuyện có lỗi với tiểu thư nhà chúng ta, ta nhất định không buông tha hắn." Mộc Vân Trúc thị uy nắm chặt quyền đầu.
"Mộc Vân Trúc, ngươi hẳn là biết mấy tin đồn này đều là giả, tuy rằng cô gia đi thanh lâu, nhưng cuối cùng đối tượng hắn gặp cũng là tiểu thư nhà chúng ta." Cầm Thư nhìn thấy không có người, nhẹ giọng nói, nói xong che miệng cười khẽ.
"Chính là biết, ta mới nói như vậy, nếu không biết chân tướng, mới sẽ không bỏ qua cho hắn đâu." Mộc Vân Trúc quệt miệng, nói xong xoay người rời đi.
===========
"Tiểu Nhị Nguyệt, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này, xem tỷ tỷ làm món ăn ngon cho ngươi." Bạch Liêm nói thực tự tin, thời điểm nàng vừa cuốn tay áo vào nhìn nguyên liệu nấu ăn trên đài, tươi cười trên mặt cứng đờ, sau khi đem một đám người tràn ngập hiếu kỳ này đuổi đi, tươi cười trên mặt lập tức trở lại. Nàng nhất thời cao hứng mà quên sau khi nàng đi vào thế giới này chưa bao giờ nấu cơm, thời điểm bắt đầu một ngày ba bữa đều là đại trù của Đệ Nhất lâu phụ trách, về sau ở cùng Nhất Nguyệt và Nhị Nguyệt, ở nhà đều là do Nhất Nguyệt phụ trách nấu cơm. Đổi một câu nói khác chính là cho dù không có tới thế giới này, nàng cũng chỉ biết nấu mì cùng chiên trứng.
"Tốt." Tiểu Nhị Nguyệt ngoan ngoãn ngồi ở một bên nhìn Bạch Liêm bận rộn xoay quanh.
"Ân, tiểu Nhị Nguyệt, tỷ tỷ nấu mì cho ngươi có được hay không?" Bạch Liêm cuối cùng vẫn là định nấu mì, này vừa đơn giản vừa tiện lợi.
"Tốt, ca ca nấu mì." Tiểu Nhị Nguyệt vỗ tay nhỏ bé.
"Tốt." Bạch Liêm chọn tốt nguyên liệu, cởi áo choàng ngồi xổm trước bếp lò, cầm đá đánh lửa gật đầu. Bận việc một hồi lâu rốt cục xuất hiện lửa, lập tức khẩn trương thổi gió. Qua thời gian một khắc chung rốt cục thổi lửa xong, hưng phấn quay đầu nhếch miệng cười với tiểu Nhị Nguyệt, lấy tay lau một chút mồ hôi trên trán, lại xoay người sang chỗ khác tiếp tục nhóm lửa nấu nước.
"Tỷ tỷ." Tiểu Nhị Nguyệt hô.
"Ân, tiểu Nhị Nguyệt ngoan, ngồi một hồi, tỷ tỷ liền làm tốt lắm." Bạch Liêm nghe được tiểu Nhị Nguyệt kêu tỷ tỷ, trong lòng nhịn không được đắc ý, quả nhiên mấy ngày nay cố gắng mọi biện pháp, rốt cục đem xưng hô của tiểu Nhị Nguyệt từ ca ca đổi thành tỷ tỷ.
"Tỷ tỷ ôm." Thanh âm vui mừng của tiểu Nhị Nguyệt lại truyền tới.
"Ân, tiểu Nhị Nguyệt, đợi lát nữa, tỷ tỷ hiện tại đang vội." Bạch Liêm luống cuống tay chân thêm củi vào lò.
"Tiểu Nhị Nguyệt hôm nay có ngoan ngoãn nghe lời hay không?" Tiêu Ảnh Nguyệt một phen ôm lấy tiểu Nhị Nguyệt đang giơ tay ra trước mặt nàng, buồn cười nhìn người trước khi nàng tiếng vào thì đang quyệt mông ngồi xổm trước bếp lò luống cuống tay chân thêm củi, mà khi nàng vừa lên tiếng một hồi, động tác rõ ràng đứng yên, tứ chi thoạt nhìn còn thực cứng ngắc.
"......" Bạch Liêm cầm củi trên tay, cứng ngắc quay đầu vừa thấy, quả nhiên một thân ảnh màu trắng quen thuộc đang đứng ở cách vài bước phía sau nàng, không phải do nàng nghe lầm.
"Bạch Liêm đây là muốn làm cái gì?" Tiêu Ảnh Nguyệt mang theo nồng đậm ý cười nhìn người trước mắt trên mặt có vài vệt đen, trên tóc dính một cây củi, nhịn không được nội tâm sung sướng cùng ý cười.
"Ảnh Nguyệt, ngươi đã trở lại, ăn cơm chiều sao?" Bạch Liêm trong lòng vui vẻ, đứng lên muốn tiến lên, phát hiện chính mình trên tay cầm củi, lại vội vàng ngồi xuống nhét vào bếp lò, mới lại đứng lên.
Tiêu Ảnh Nguyệt cười nhẹ đậu đậu tiểu Nhị Nguyệt mới nói:"Nghe Cầm Thư nói đêm nay Bạch Liêm muốn làm cơm, cho nên muốn đến nếm thử tay nghề của Bạch Liêm."
"......" Tươi cười trên mặt Bạch Liêm lập tức trở nên cứng ngắc.
"Bạch Liêm không muốn?" Tươi cười trên mặt Tiêu Ảnh Nguyệt cũng không thấy.
"Không phải." Bạch Liêm lắc đầu, sau đó cắn răng nói:"Ảnh Nguyệt muốn ăn, ta nhất định làm, chính là Ảnh Nguyệt chờ một chút món ăn liền làm tốt lắm." Nói xong Bạch Liêm trong lòng hạ quyết tâm một hồi phải toàn lực ứng phó, cố gắng lần đầu tiên trong đời làm ra mì nước mỹ vị.
"Tốt." Tiêu Ảnh Nguyệt trên mặt lại lộ ra tươi cười làm cho Bạch Liêm tâm động không thôi, đem tiểu Nhị Nguyệt phóng tới tiểu băng ghế của nàng, vừa định tiến lên hỗ trợ lại bị Bạch Liêm ngăn cản.
"Ảnh Nguyệt, ngươi cùng tiểu Nhị Nguyệt trước đi ra ngoài đợi đi, nơi này khói lửa làm đôi mắt khó chịu." Bạch Liêm vừa thấy động tác của nàng lập tức ngăn lại, sau đó muốn đuổi nàng đi ra ngoài, phòng bếp nhiều khói dầu là một nguyên nhân, một nguyên nhân khác là nàng nếu muốn làm tốt cơm chiều, đại lão bản này chính là tuyệt đối không thể ở bên trong.
"Nhưng là Bạch Liêm, củi lửa bên trong lò muốn cháy sạch." Tiêu Ảnh Nguyệt thực vô tội chỉ chỉ cửa lò.
"Ôi chao?" Bạch Liêm sửng sốt, quay đầu vừa thấy, vội vàng ngồi xổm xuống luống cuống tay chân phấn đấu cùng củi lửa, xong rồi lắc lắc đầu nói với Tiêu Ảnh Nguyệt:"Ảnh Nguyệt, các ngươi trước đi ra ngoài chờ ta được không?"
"Ân, nhưng là ta muốn nhìn Liêm làm." Tiêu Ảnh Nguyệt cũng học vẻ mặt cười meo meo của Bạch Liêm ngày thường, chính là vì nàng làm nên hiệu quả biến dạng, ý tứ hàm xúc cũng trở nên bất đồng, khác biệt như thế nào thì xem vẻ mặt của Bạch Liêm ở đối diện sẽ biết. Tiêu Ảnh Nguyệt không có tự giác đến lực ảnh hưởng của vẻ mặt này, vẫn tiếp tục duy trì mỉm cười như vậy nhìn Bạch Liêm.
"Vậy....Vậy được rồi, bất quá phải cách nhà bếp xa một chút." Bạch Liêm đỏ mắt chịu đựng xúc động muốn tiến lên hôn môi đối phương, xoay người tiếp tục ngồi xổm thân mình phấn đấu.
Tiêu Ảnh Nguyệt vừa lòng nhìn động tác của Bạch Liêm, trong mắt là ý cười cùng tình ý tán không đi, lẳng lặng cùng tiểu Nhị Nguyệt ở phía sau nhìn Bạch Liêm luống cuống tay chân một hồi ngồi thêm củi, một hồi đứng dậy rửa tay, đem nguyên liệu nấu ăn trước sau thêm vào nồi nước sôi trào. Lặp lại vài lần một hồi, chóp mũi rốt cục ngửi được một mùi thản nhiên, đồng thời bụng cũng truyền đến cảm giác hơi hơi đói khát.
Bạch Liêm nghe mùi, cười tủm tỉm lấy đến ba cái chén lớn đem mì trong nồi múc ra, đặt ở khay, bưng lên đến nói với một lớn một nhỏ ngồi ở phía sau chờ đã lâu:"Mì đến đây, chúng ta đi ăn mì."
Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn tươi cười thỏa mãn trên mặt Bạch Liêm, hồi đáp một cái mỉm cười, cúi đầu đối với cái đầu nhỏ đồng dạng mang vẻ mặt chờ mong nói:"Đi, tiểu Nhị Nguyệt, chúng ta đi nếm thử mì ca ca làm."
"Hảo!" Tiểu Nhị Nguyệt thanh âm nãi khí mang theo vẻ sung sướng.
"Đi thôi." Tiêu Ảnh Nguyệt nắm tay tiểu Nhị Nguyệt nói với Bạch Liêm đã đi đến phía sau.
Ba người hai lớn một nhỏ trở lại trong phòng, Bạch Liêm đem mì đặt trên bàn, liền thân thủ một tay nắm lấy tay tiểu Nhị Nguyệt một tay khác nhân tiện đem đại lão bản cũng nắm đến trước chậu nước đã chuẩn bị tốt nói:"Đến, hai vị mỹ nữ thỉnh trước rửa tay sạch sẽ sau đó lại đến ăn mì."
Tiêu Ảnh Nguyệt xuất ra khăn tay dính ướt, tới gần Bạch Liêm đang vội vàng rửa tay cho tiểu Nhị Nguyệt, thân thủ bắt củi trên đầu, đồng thời động thủ tẩy đi than bụi trên mặt đối phương. Sau đó dưới ánh mắt lóe sáng của Bạch Liêm nhìn chăm chú thì tự nhiên đáp lại bằng một tươi cười câu hồn, nói:"Phu quân đêm nay có cử chỉ giúp thiếp thân rửa tay ăn mì, Ảnh Nguyệt không gì báo đáp, vì phu quân tẩy sạch than bụi trên mặt làm báo đáp."
"Ân, phu nhân hồi báo cũng chỉ có như thế sao?" Bạch Liêm là một người có lòng tham, này những người nhận thức nàng đều biết, việc đối đại lão bản được một tấc lại muốn tiến một thước này cũng là chậm rãi luyện thành đến nay, lẫn nhau cũng đều biết.
"Nga, vậy không biết Bạch Liêm có thể có đề nghị tốt?" Tiêu Ảnh Nguyệt nhìn đối phương được một tấc lại muốn tiến một thước hỏi.
"Ân, ít nhất cũng phải lấy thân báo đáp." Bạch Liêm hiện tại cũng đã quên nàng từng dạy tiểu Nhị Nguyệt lấy thân làm tắc, da mặt dày đưa ra yêu cầu thù lao, nói xong trong lòng cũng bắt đầu vô hạn mơ màng.
"Nga, vậy phải xem bát mì này của phu quân như thế nào mới được." Tiêu Ảnh Nguyệt nói xong cũng mặt không đỏ khí không suyễn nắm tay tiểu Nhị Nguyệt trở lại ngồi xuống trước bàn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hôm nay canh một. Ngày mai còn phải đi công tác một tuần, buổi chiều về nhà bồi ba mẹ ăn cơm đi dạo phố không rảnh đánh máy, chỉ có thể chờ ta trở về sau nguyên đán mới có thể có chương mới!
_______Hết chương 69_______. truyện đam mỹ
Hai người này làm tui quắn quéo quá =))))